Tiết Thừa Viễn từ trong cung đi ra, liền về thẳng phủ đệ của mình.
Phúc Toàn vẫn luôn đứng canh chừng trước cửa phòng ngủ của y, thấy y trở về, vội vàng ra đón.
“Không có chuyện gì chứ?” Tiết Thừa Viễn cởi mũ quan, đưa cho Phúc Toàn.
“Tướng quân vẫn ngủ, chưa có tỉnh.”
“Vậy thì tốt! Ngươi đi hâm nóng thuốc rồi mang đến đây, lát nữa ta cho Tướng quân uống.” Tiết Thừa Viễn nhẹ đẩy cửa, đi vào. Lúc này y chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Công Lương Phi Tuân và con của bọn y mà thôi. Nếu như thế tục này không chấp nhận bọn y, thì dù là chân trời góc bể, Tiết Thừa Viễn y cũng không từ nan.
Tiết Thừa Viễn ngồi xuống méo giường, nhẹ sờ trán Công Lương Phi Tuân, nhiệt độ bình thường, nhịp thở cũng coi như ổn định.
Công Lương Phi Tuân như cảm giác được Tiết Thừa Viễn đã về, hàng mi khẽ giật giật mấy cái, rồi mở mắt. “Thừa Viễn…”
“Ta ở đây.” Tiết Thừa Viễn cầm lấy tay hắn.
“Ta muốn về nhà.” Công Lương Phi Tuân thở hắt ra một hơi, giờ hắn như thế này, nằm lại Tiết phủ thật sự rất kỳ quái.
“Nếu muốn bảo vệ con, hai ngày tới tốt nhất ngươi đừng có đi lại, ở phòng ta nghỉ ngơi mấy ngày đã, được không?” Tiết Thừa Viễn mềm giọng khuyên nhủ, vuốt ve bàn tay của Công Lương Phi Tuân.
Công Lương Phi Tuân khó xử, hắn đương nhiên không muốn làm tổn hại đến đứa nhỏ trong bụng, nhưng hắn cũng không muốn ở một nơi xa lạ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119387/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.