Cuối cùng đội quân cũng khởi hành từ Phương Ninh hồi kinh. Nhìn lại tòa thành mỗi lúc một xa, Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn đều mang cảm giác khó nói thành lời. Những hồi ức đẹp, xin cất giữ trong lòng. Lòng người khác biệt, hồi ức chẳng giống nhau.
Lúc này Công Lương Phi Tuân cũng chịu nghe lời khuyên bảo của Tiết Thừa Viễn, ngoan ngoãn ngồi xe ngựa. Ngồi trong xe, đưa tay vén rèm, nhìn Tiết Thừa Viễn đang cưỡi ngựa bên ngoài, Công Lương Phi Tuân cười trộm.
Đêm qua hoan ái, giờ lại phải ngồi trên lưng ngựa, Tiết Thừa Viễn hẳn không dễ chịu.
Càng nghĩ càng đắc ý, Công Lương Phi Tuân kéo chăn gấm phủ lên người, tựa lên sập mềm trên xe, một tay đặt lên phần bụng đã nhô cao, môi mỉm cười, nhẹ khép hai mắt lại.
Nhiều năm như thế, dù đã lập được bao nhiêu chiến công, nhưng bao giờ Công Lương Phi Tuân cảm thấy thỏa mãn như lúc này – mang theo người mình yêu cùng hai đứa nhỏ trong bụng hồi kinh. Hắn từ nhỏ mồ côi, không nơi nương tựa, lớn lên trong quân doanh Huyền Nhân, hoàn cảnh nghiêm khắc đã đúc lên một Công Lương Phi Tuân độc lập, lãnh ngạo. Ngày trước, hắn từng khát khao có một mái nhà ấm áp, nhưng khát khao đó lại vô cùng xa vời. Bến đỗ của tâm hồn, Công Lương Phi Tuân chỉ có thể tìm đến bằng tưởng tượng.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy tất cả đang dần hiện ra trước mắt, rõ ràng trong từng suy nghĩ. Tuy hắn không biết khi trở lại Dĩnh Đình, mình và Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119372/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.