Dọc đường lên Linh Hư quán, Tiết Thừa Viễn không phải chưa từng nghĩ đến khả năng bản thân sẽ bị bắt giam. Chỉ có điều, khi việc này thật sự xảy ra, Tiết Thừa Viễn mới chân chính cảm nhận được y không thể chấp nhận được cách tước đoạt sự tự do của y một cách ngang ngược thế này.
Những năm gần đây, đối với Tiết Thừa Viễn, tự do đã trở nên vô cùng quan trọng. Tước đoạt tự do của y, hạn chế phạm vi hoạt động của y chẳng khác nào lấy đi tính mạng y. Huống chi, còn là ngăn cách y và người y nhớ thương… Không biết mấy ngày y đi, hắn thế nào rồi?
“Thế tử, đây là đồ ăn Vương gia đưa tới cho ngài.”
Một tên người hầu kính cẩn bưng đồ ăn đi vào trong phòng. Bên ngoài, bốn phía đầy binh sĩ đứng gác, nghiêm khắc hạn chế ra vào.
“Đừng gọi ta là Thế tử!” Tiết Thừa Viễn đang suy nghĩ đối sách, nghe gã người hầu kia gọi mình như vậy liền nổi nóng.
“Là Vương gia căn dặn nô tài xưng hô với ngài như thế.” Gã người hầu kia hoảng sợ đáp, nhanh chóng đặt khay đồ ăn lên trên bàn.
Tiết Thừa Viễn thở dài, liếc mắt nhìn khay đồ ăn kia, thở dài càng sâu.
Không biết trong thức ăn có độc không? Y thuật của thúc phụ cao minh như thế, nếu đã muốn giam y ở lại trong Linh Hư quán này, bí mật giở chút thủ đoạn cũng không phải là chuyện không thể.
“Thế tử, ngài đừng lo lắng, đồ ăn không có độc.” Gã người hầu kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119326/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.