Mấy ngày Tiết Thừa Viễn rời đi, trái tim Công Lương Phi Tuân như bị treo lên, trống rỗng vô cùng. Thân vốn đang mang bệnh, lại thêm sầu lo làm hắn ăn không vô, thật sự khiến Tùy Hành Khiêm thấy mà lo lắng.
“Ăn một chút đi, Phi Tuân.” Sau khi xử lý xong quân vụ, Tùy Hành Khiêm mang theo vài tùy tùng đến thăm Công Lương Phi Tuân.
“Ta ăn không vô, ngươi mang đi đi.” Công Lương Phi Tuân dựa lên đầu giường đọc sách, nhưng tâm trí không hề đặt lên trang sách, hờ hững nói.
Tùy Hành Khiêm phất tay, ý bảo người hầu bưng khay đồ ăn sang chỗ khác, “Đã gần hết năm ngày rồi, Thừa Viễn vẫn chưa có tin tức.”
Công Lương Phi Tuân không lên tiếng, cũng không rõ vẻ mặt thế nào.
Mỗi ngày trôi qua hắn đều đếm đầu ngón tay, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đều hy vọng Tiết Thừa Viễn đã trở lại, nhưng thực tế ngày qua ngày đều giày xéo trái tim hắn.
“Hôm nay quân doanh truyền về tin tốt.” Tùy Hành Khiêm nhấc bình rượu ấm từ trong khay lên, lại lấy hai cái chén, đi tới ngồi xuống cạnh giường.
“Tin tốt gì?” Công Lương Phi Tuân mở miệng hỏi, tầm mắt vẫn đặt ở quyển sách trên tay.
“Trạm gác Thông Thiên cốc của quân Nguyên Tây đã bị Tùng Minh Liêm dùng kế đánh hạ.”
Tùy Hành Khiêm chậm rãi nói, ánh mắt Công Lương Phi Tuân liền sáng rực, “Thật sao?”
Công Lương Phi Tuân quăng quyển sách trên tay đi, tinh thần hưng phấn.
“Thật! Hơn nữa còn bắt được mãnh tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119325/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.