Chương trước
Chương sau
Đến một ngày nọ, sự yên bình của khu rừng bị phá hủy khi có con người xông vào, họ đuổi giết các yêu thú hay bắt các linh thú làm thú cưỡi.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn con chim bay tới, nó kêu chiếp chiếp báo hiệu nguy hiểm, y nghe hiểu nó đang nói "Hồ ly, mau chạy đi, đám tu sĩ kia tới rồi, đừng để bị họ bắt, chạy đi".

Thẩm Nguyệt Hy chạy tới gốc cây, Lục Quân sờ đầu y rồi nói "Tiểu Nguyệt, cứ trăm năm sẽ có đám người của tu chân giới đến đây, trốn thật kỹ nhé, đừng để bị bắt, nhưng mà đám nhân loại kia cũng có tốt và xấu, cẩn thận nhé".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu sau đó hỏi "Lục ca không chạy đi sao?". Lục Quân sờ đầu của Thẩm Nguyệt Hy, nhẹ nhàng nói "Không đi, ta ở lại bảo vệ linh quả, tiểu hồ ly cẩn thận nhé, trốn đi".

Thẩm Nguyệt Hy cau mày, bạch hồ gật đầu rồi nói "Lục ca cẩn thận" . Lục Quân ngắt một đống linh quả đã chín xuống sau đó cười cười "Cầm lấy ăn, đám kia sẽ ở đây trong 3 tháng, cố gắng đợi nhé, 3 tháng sau rồi ra ngoài".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu sau đó dùng linh lực đưa đám quả này đi. Y chạy vào sâu trong hang động, thành thạo nhảy qua từng cái cơ quan, cạm bẫy nguy hiểm, đi vào sâu trong căn phòng bên trong. Y đã tới đây không ít lần, bởi vì nó có linh tuyền, rất thích hợp để tu luyện, chưa kể còn có báu vật.

Thẩm Nguyệt Hy dẫm chân nhỏ đi lên, ngậm lấy chiếc nhẫn càn khôn đã nhận chủ qua máu của y lên, để linh quả vào nhẫn sau đó chạy qua cánh cửa nối liền với linh tuyền. Thẩm Nguyệt Hy nhìn linh tuyền nồng đậm linh khí kia, mắt cáo màu xanh có vẻ lạnh lùng.

Nếu y đoán không sai, động phủ của y là mục đích của đám tu sĩ kia, vì vậy y phải chạy đi, linh đan diệu dược gì đó đều bị nhét vào nhẫn càn khôn cả rồi, linh tuyền này thì không thể đưa đi. Thẩm Nguyệt Hy trốn đi, y chạy lên núi, bước vào cái nơi khô cằn.

Trên đỉnh núi cao có một nơi khô cằn, bên trong là núi lửa, và không có cái thứ quỷ gì ở đây cả, nếu trốn ở đây trong 3 tháng thì có lẽ sẽ an toàn.

Thẩm Nguyệt Hy chạy vào miệng núi lửa, hơi nóng của nó bốc lên, dung nham nóng rực, cậu cảm thấy nhiệt lượng rất cao, nếu có thể tu luyện thì sao nhỉ?

Thẩm Nguyệt Hy không dại dột, bởi vì cậu là băng linh căn, không thể đánh liều. Thẩm Nguyệt Hy trốn ở nơi đây 1 tháng, cẩn thận tu luyện hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt ở đây, linh khí trên này ít đến đáng thương, nên chỉ có hấp thụ được tinh hoa nhật nguyệt mà thôi. Thẩm Nguyệt Hy nhận ra cái này là tu tinh thần lực, tinh thần lực của cậu mạnh hơn rất nhiều.

Bạch hồ cảm thụ thiên địa, hấp thụ và tìm hiểu bản chất vạn vật, mang chấp niệm quay về cố hương, người ta tu vì vô địch, trường sinh, Thẩm Nguyệt Hy tu vì về nhà.

Tháng thứ 2, cậu tu luyện, cảm giác như gần đột phá lên Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn thiếu, dường như là thiếu gì đó...

Thẩm Nguyệt Hy ngồi ở đỉnh núi, nhìn xuống khu rừng, mắt hồ khép lại, bắt đầu tu luyện, tiếng gầm thét của yêu thú bị giết hại, linh lực bên dưới khu rừng cuồn cuộn, không ai chú ý tới đỉnh núi cao trơ trọi có một đoàn mao cầu đang an tĩnh tu luyện.

Tháng thứ 3, các tu sĩ kia càng muốn vắt kiệt khu rừng này. Họ tham lam tìm kiếm đám linh thạch, bảo vật, linh dược trong rừng rậm.

Lúc này có 1 người đang đi, đối phương mặc bạch y phiêu dật, mày kiếm khẽ câu, đối phương nhìn thấy một con linh thú bị thương vì trốn chạy, sau đó giúp linh thú kia chạy trốn khỏi một tu sĩ.



Linh thú kêu mấy tiếng cảm ơn, tu sĩ kia gật đầu rồi ôn hoà nói "Trốn thật kỹ, cẩn thận bị bắt lại". Linh thú cúi người rồi bỏ trốn.

Thiếu niên bạch y tên là Thương Cẩn, tu vi nguyên anh trung kỳ, lần này tham gia bí cảnh là để kiếm cơ duyên, tu luyện. Bí cảnh này 100 năm mới mở một lần, một lần chỉ mở 3 tháng. Thời gian trong bí cảnh chậm hơn bên ngoài rất nhiều.

Thương Cẩn tìm được linh động, tiến vào bên trong, đối diện cạm bẫy tới được 1 căn phòng to lớn mà trống rỗng, hắn thấy một linh tuyền, linh lực rất đậm, hắn tiến vào linh tuyền và tu luyện. Nhoáng cái đã tu luyện tới tháng thứ 3, sắp phải ra khỏi bí cảnh. Thương Cẩn ngự kiếm đi khỏi linh tuyền, nhìn cảnh vật sau đó đi lên ngọn núi hoang trên cao, hắn thấy một linh thú đang ngồi tu luyện, linh khí xung quanh rất thuần khiết.

Thương Cẩn nhìn ra tu vi của nó là kim đan đỉnh phong, có dấu hiệu sắp đột phá, có lẽ đã khai khiếu. Thương Cẩn nói "Đừng lo, ta sẽ không hại ngươi, ngươi sắp đột phá rồi nhỉ?".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn tu sĩ kia, gương mặt cương nghị, khí chất ôn hòa, là một con người ổn định, dựa vào mắt nhìn thương trường của y thì đối phương có vẻ là chính nhân quân tử.

Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu, Thương Cẩn ngồi xuống cách bạch hồ không xa, hắn đảm mạc nhìn xuống bên dưới "Bạch hồ, ngươi thật thông minh, sẽ rất ít người tìm tới nơi này".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi nói "Nhưng ngươi đã tới". Thương Cẩn cười ôn hòa sau đó nhàm chán nhìn cảnh vật bên dưới "Đúng vậy, ta không thích cạnh tranh, muốn một lòng tu tâm, bạch hồ tên là gì? Tại hạ gọi Thương Cẩn".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn xuống, bạch hồ nhìn xuống dưới, điềm tĩnh nói "Nguyệt Hy".

Thương Cẩn cười ôn hòa vô cùng "Tên hay, rất hợp với ngươi, Nguyệt Hy, ta có đan dược này, ngươi có thể dùng để đột phá, ta nghĩ ngươi sẽ cần nó".

Thương Cẩn lấy ra một lọ thuốc đưa qua, Thẩm Nguyệt Hy dùng móng vuốt mở lọ ra, ngửi ngửi mùi vị, sau đó nhìn một chút rồi ăn vào. Y cảm thấy cơ thể thay đổi, cảnh giới dao động, cái đuôi thứ 4 mọc ra.

Thương Cẩn nhìn tam vỹ hồ trở thành tứ vĩ hồ, dường như thành công rồi nhỉ?

Sau đó bạch hồ thay đổi, trở thành một tiểu hài tử, có dáng dấp như là nhóc con 7 tuổi, gương mặt xinh đẹp vô cùng, mắt phượng lạnh nhạt không hợp với gương mặt búp bê sứ của thiếu niên.

Thương Cẩn nhìn nhóc con, gương mặt lạnh lùng ít biểu cảm, phấn trác ngọc điêu nam hài, mái tóc trắng mềm mại cùng con ngươi lam sắc xinh đẹp. Nhìn qua thì không giống hồ yêu cho lắm, giống một tiên quân lãnh đạm hơn.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn bàn tay nho nhỏ này, bản thân mặc một bộ bạch y, tay nhỏ khẽ nắm. Y đã lâu chưa quay về nhân dạng nên có hơi không quen, vừa đi một bước đã ngã xuống.

Thương Cẩn vội vã tới đỡ nhóc con, sau đó cười cười "Nguyệt Hy à, đệ định ở lại đây hay ra bên ngoài? Mặc dù nơi này linh khí sung túc, nhưng cũng sẽ có lúc cạn, không thể ở lại quá lâu, không bằng ra ngoài đi".

Thẩm Nguyệt Hy điềm tĩnh nói "Ta sẽ suy nghĩ". Thương Cẩn nghe giọng của bé con có hơi lạnh lùng nhưng vẫn rất non nớt, trái tim hơi rung động, kích phát tình yêu của cha, muốn nuôi bé con ghê.



Thương Cẩn nói "Ta dạy đệ pháp thuật dịch dung nhé, để mắt đệ quay về màu đen, tránh bị chú ý".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, Thương Cẩn dạy một lần, Thẩm Nguyệt Hy đã biết biến đổi làm tóc và mắt thành màu đen. Thương Cẩn nhìn bé con, không chút yêu khí nào cả, không khác người bình thường chút nào, không giống hồ yêu mà giống tiểu công tử của danh môn vọng tộc.

Thương Cẩn sau đó bầu bạn với Thẩm Nguyệt Hy, dạy cậu đọc chữ, Thẩm Nguyệt Hy cũng quyết định rời khỏi rừng rậm, nhưng trước khi rời đi, cậu đã đưa Thương Cẩn đến gặp Lục Quân.

Lục Quân nhìn nhóc hồ ly đã biến hóa thì mỉm cười nhảy xuống gốc cây, bí cảnh này không cho tu sĩ có tu vi nguyên anh đỉnh phong đi vào nên là rất nhiều tu sĩ sợ hãi và né tránh Lục Quân, linh quả trên cây không ai dám hái.

Thương Cẩn nhìn con rắn, cũng cảm thấy áp chế, Thẩm Nguyệt Hy đi tới rồi lễ phép nói "Lục ca, ta muốn ra ngoài".

Lục Quân sờ đầu nhãi con, xã yêu mỉm cười quyến rũ, giọng nói ấm áp lại quyến rũ "Ừm, ta biết rồi, linh quả ăn hết chưa?".

Thẩm Nguyệt Hy lắc đầu, Lục Quân sờ mái tóc mềm của nhãi con, sau đó lấy hết linh quả trên cây xuống, ném 2 viên cho Thương Cẩn, còn lại cho Thẩm Nguyệt Hy. Lục Quân nói "Ta quan sát ngươi rồi, ngươi không giết người và cướp của như đám tu sĩ kia, ta hy vọng ngươi sẽ chăm sóc Tiểu Nguyệt và bảo vệ nhóc ấy, Tiểu Nguyệt là Thiên Đạo Sủng Nhi, hãy bảo vệ nhóc ấy".

Thương Cẩn chắp tay cảm tạ và dùng huyết thệ "Vãn bối đã biết thưa tiền bối, vãn bối nhất định sẽ dạy dỗ và chăm sóc Nguyệt Hy thật tốt, tuyệt không để đệ ấy bị thương, nếu trái lời linh căn vỡ vụn, không thể tu luyện".

Lục Quân gật đầu, dùng huyết thệ để thề, có vẻ ổn. Lục Quân nhéo má của Thẩm Nguyệt Hy rồi cười cười "Nhóc con, sau này có dịp thì quay về nhé, ta đợi nhóc".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Ta biết rồi Lục ca, cáo từ". Lục Quân mỉm cười rồi nhảy lên cây.

Thương Cẩn đưa Thẩm Nguyệt Hy ra ngoài, vừa đi vừa nói "Nguyệt Hy, ta là đại đồ đệ của chưởng môn Vân Bách tông, tương lai sẽ trở thành tông chủ, để yên tâm, ta sẽ bảo vệ đệ".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, y không trông đợi gì cho lắm. Khi trên đường ra khỏi bí cảnh, có gặp rất nhiều tu sĩ, dáng vẻ họ có chật vật, có bình ổn. Dường như đều rất vui vẻ. Họ khá tôn kính với Thương Cẩn, Thương Cẩn cũng lễ độ đáp lại họ.

Thẩm Nguyệt Hy được Thương Cẩn bế trong lòng, tiểu hài có tu vi cao, lại ẩn giấu tu vi khiến rất ít người cảm nhận được, chỉ cảm thấy có lẽ là tiểu đệ tử Vân Bách tông đi lạc vào thôi.

Thẩm Nguyệt Hy an an tĩnh tĩnh vô cùng, ngoan đến mức Thương Cẩn cảm thấy thích, đỡ hơn đám nhóc hay quậy trong tông môn rất nhiều a.

Khi tới cổng bí cảnh, Thương Cẩn thấp giọng nói "Nguyệt Hy, sắp ra ngoài rồi, đệ sẽ được nhìn thấy những thứ mới mẻ hơn".

Thẩm Nguyệt Hy được ôm qua, vừa ra ngoài, cảm thấy linh khí bên ngoài yếu hơn, nhưng nhân quả lại nồng đậm hơn rất nhiều, còn có rất nhiều người ở đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.