Thời gian cực nhanh, bất tri bất giác, mấy người đã ở Hổ trại gần một tháng.
Cho nên, một buổi sáng sớm, Tư Không Viêm Lưu quyết định rời đi.
Cáo biệt cũng không rườm rà, Tư Không Viêm Lưu chỉ đến chỗ trưởng lão nhắc qua, trưởng lão liền không chút do dự đáp ứng, hơn nữa còn phái người dẫn đường bọn họ ra khỏi mật đạo.
Chẳng qua, đám người tiễn đưa có chút ngoài dự kiến của bọn họ.
Người đến tấp nập.
Mấy người vốn vẫn nghĩ bọn họ là ngoại nhân sẽ không được hoan nghênh, thế nhưng không nghĩ tới ngày tiễn đưa cả đám người đều nói bọn họ ở lại, rất nhiều người đều là bộ dáng lưu luyến.
Điều này làm cho bọn họ có chút thụ sủng nhược kinh.
Rời đi Hổ trại, mấy người lập tức hướng trấn nhỏ gần đó đi đến.
Sau khi dùng chút bạc còn lại không nhiều lắm mua một chiếc xe ngựa xong, mấy người một khắc cũng không dừng lại, dùng roi thúc ngựa, quay về hoàng cung.
Đáng lẽ lộ trình cần nửa tháng, bọn họ chỉ mất vài ngày.
Ngoài hoàng cung.
“Các ngươi là ai?” Một đám thị vệ ngăn trước xe ngựa của bọn họ, không chút khách khí đề ra nghi vấn.
Mã Nhược Phàm xốc bố liêm lên, mặt lạnh nhìn bọn họ, ngữ khí pha đủ uy nghiêm: “Trong xe ngựa chính là Hoàng Thượng, các ngươi còn dám ngăn đón?”
Thị vệ ngạc nhiên, có chút hồ nghi nhìn thấy xe ngựa bình thường, chậm chạp không mở miệng.
“Thực xin lỗi, Mã đại nhân, Hoàng Thượng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897493/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.