Cường chống không cho trên mặt toát ra một tia sợ hãi, Liễu Hàm Yên nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Muốn giết muốn chém, tự nhiên muốn làm gì cũng được!”
Tư Không Vịnh Dạ chọn chọn mi, cười lạnh nói: “Không giao ra giải dược, ta sẽ không cho ngươi chết đâu.”
Liễu Hàm Yên quay đầu đi, trầm mặc không nói. Độc tiễn của Tư Không Vịnh Dạ có thuốc tê sớm đã làm cho ả không thể nhúc nhích, giờ phút này ả căn bản là một con sơn dương đợi bị làm thịt.
Sau một lát, chờ không kiên nhẫn, Tư Không Vịnh Dạ rốt cuộc nhịn không được , từ cung nỏ trên cổ tay tay phải lấy ra một cây độc tiễn, để trên mặt ả: “Nếu không muốn ta vẽ hoa trên mặt của ngươi, vậy nhanh chóng giao ra giải dược đi, ta chính là phi thường không có kiên nhẫn.”
Liễu Hàm Yên cắn chặt môi dưới, trong mắt lộ ra nồng đậm sợ hãi, nhưng vẫn quật cường không chịu mở miệng.
Tư Không Vịnh Dạ nhíu mày, y thật sự là không muốn thương tổn một nữ nhân mất đi năng lực phản kháng như vậy, mặc dù ả cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng mà cứ như vậy thì mấy người Tư Không Viêm Lưu không chừng sẽ mất mạng.
Đang do dự có nên hạ thủ hay không, Tư Không Vịnh Dạ khóe mắt dư quang liếc đến tiểu lục xà một bên bình yên vô sự, nhất thời trong mắt sáng ngời.
Một tay nắm con rắn nhỏ lên, Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng vén y phục trước ngực Liễu Hàm Yên lên, đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897484/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.