Nhìn thấy Tư Không Viêm Lưu bởi vì cực lực nhẫn cười, mà vẻ mặt có chút vặn vẹo, sắc mặt Tư Không Vịnh Dạ phút chốc hết đỏ lại trắng, trắng rồi lại xanh.
“Vịnh Dạ, ngươi thế nào? Không có việc gì đi?” Nam nhân ôn nhu hỏi, nhìn thấy vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ biến hóa không ngừng, rốt cục nhịn không được nở nụ cười.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời muốn chết.
“Không có việc gì.” Thản nhiên hồi đáp một câu, Tư Không Vịnh Dạ đầu chui vào trong chăn, cuốn hết từ đầu đến chân vào bên trong.
Tư Không Viêm Lưu nhướn mi, lập tức nhào tới, ôm lấy khúc “nem thịt người rán” thật to này .
“Vịnh Dạ ngươi vừa rồi. . . Hảo đáng yêu.” Thân thể đặt trên mặt chăn, mặt Tư Không Viêm Lưu nghiêng đè lên cười nói.
Tư Không Vịnh Dạ không trả lời, chậm chạp không phản ứng, thế nhưng Tư Không Viêm Lưu lại biết y lúc này khẳng định đã quẫn đến mức hận không thể cắn lưỡi tự tử .
“Ngần ấy năm tới nay, phụ hoàng là lần đầu tiên thấy bộ dáng ngươi. . . thú vị như vậy mà.” Tư Không Viêm Lưu ôm chặt cuộn chăn bự kia, cười càng thêm sáng lạn.
Một lát trầm mặc, Tư Không Vịnh Dạ rốt cục mở miệng, thanh âm nặng nề rốt cục từ trong chăn truyền ra: “Cút!”
Chỉ một chữ, lại nói rõ đầy đủ tâm tình y lúc này.
“Ha ha ha!” Tư Không Viêm Lưu lập tức bị chọc cười , cười như tiếng đàn mười sáu dây , ôm Tư Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897480/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.