Vốn là sắp khống chế không được chính mình, hai người nhất thời phục hồi tinh thần lại, làm bộ không thèm để ý nhanh chóng tách ra ngồi trở lại tư thế vốn có.
“Ái phi có chuyện gì?” Nhanh chóng sửa sang lại biểu tình dường như mình, Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nhìn nàng, thản nhiên nói.
Tư Không Viêm Lưu coi thường, làm cho Như phi cảm giác phi thường nan kham.
“Hoàng Thượng, người đã lâu không tới chỗ ta, chẳng lẽ đã quên thần thiếp sao?” Nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, Như phi hai mắt rưng rưng ôn nhu mở miệng nói.
Ở đây mọi người nhìn thấy ánh mắt của nàng nhất thời tràn ngập kinh ngạc.
Cơ hồ tất cả mọi người không có biện pháp tin tưởng, luôn luôn tự cho mình rất cao như Như phi cư nhiên ở trước công chúng, nói ra lời nói khép nép như thế, lại là khẩn cầu Tư Không Viêm Lưu lâm hạnh.
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người làm cho Như phi cảm giác như đứng ngồi không yên, nàng cảm giác tôn nghiêm của mình nguyên bản phóng đắc cao giờ phút này giống như đang bị một tấc một tấc lăng trì, bên trong máu tươi đầm đìa, lưu lại chính là vô tận khuất nhục.
Tuy rằng nan kham, nhưng là nàng bất chấp giá nào, chỉ cần có thể cứu vãn hồi tâm Tư Không Viêm Lưu, muốn nàng làm cái gì cũng đều nguyện ý.
Là nữ nhi của một võ tướng, Như phi mới vừa mãn mười bốn tuổi đã vào cung, hơn nữa vẫn là như cá gặp nước, tuy rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897460/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.