Sắc trời hoàng hôn, Tư Không Vịnh Dạ cùng tiểu thái giám làm bạn bên cạnh, sắc mặt nhàn nhã tiêu sái ở Ngự hoa viên.
Đây là lần đầu tiên từ khi y bị Tư Không Viêm Lưu “phá thân” đến nay có thể bước xuống giường tự do đi lại.
Công lực của Tư Không Viêm Lưu trên giường thực mạnh, thế cho nên sau khi bị gây sức ép nguyên đêm cộng thêm cả buổi sáng hôm sau, Tư Không Vịnh Dạ lúc ấy cả sức động tay còn không có, thậm chí ăn cơm uống nước hay linh tinh gì đó đều do Tư Không Viêm Lưu tự mình “hầu hạ”, miễn bàn đến việc xuống giường đi lại.
Liên tục vài ngày điều dưỡng, Tư Không Vịnh Dạ rốt cuộc hôm nay có thể miễn cưỡng xuống giường, nhưng phần eo vì miệt mài quá độ mà bủn rủn không chịu nổi, thậm chí hai chân cũng đã phát run.
Nghiến răng nghiến lợi nội tâm mắng to Tư Không Viêm Lưu là “cầm thú”, Tư Không Vịnh Dạ cật lực làm cho tư thế đi đường của mình không quái dị.
Cho nên, cố nén đi đến Ngự hoa viên xong, Tư Không Vịnh Dạ đã hết sức chống đỡ thân thể của mình.
“Hỉ Toàn, chúng ta đến tiểu đình tử trong Ngự hoa viên nghỉ ngơi chút đi.” Cố nén không cho vẻ mặt mình vì đau mà vặn vẹo, Tư Không Vịnh Dạ cái trán nổi gân xanh, xanh mặt mở miệng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt tân chủ tử mất tự nhiên, tiểu thái giám tên là Hỉ Toàn cung kính gật đầu: “Dạ, Tứ điện hạ, nô tài lập tức đỡ ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897454/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.