Cửa sổ phòng đóng chặt, không có một khe hở, giống như không khí cả phòng đều đọng lại.
Chung quang tĩnh mịch, một mình Tư Không Vịnh Dạ ngồi trên giường trong tẩm cung.
Ánh sáng ngoài cửa chiếu qua giấy trên song cửa thành những ô trắng mờ mờ trên mặt đất, che chắn như đã từ rất lâu.
Rốt cuộc vẫn không thể cứu được Thượng Quan Lưu Hiên.
Tư Không Vịnh Dạ ngơ ngác nhìn nóc nhà thiếu điều muốn treo cổ tự tử, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.
Lúc này, Thượng Quan Lưu Hiên tuấn mỹ phong lưu đang bị cắt đi từng miếng từng miếng thịt trên da, mà nam nhân y yêu nhất chính là thủ phạm.
Y không thể chấp nhận sự thật này.
Phủ nhận vài ngày trái tim rốt cục đã bắt đầu mệt mỏi, Tư Không Vịnh Dạ cảm thấy bản thân mệt chết đi, y không muốn để bản thân tiếp tục chìm trong hỗn loạn rối rắm vô vị này.
Nếu sự tình đã rồi, vậy cứ quên nó đi.
Tư Không Vịnh Dạ vô lực gục đầu xuống, cằm dựa trên đầu gối, hai mắt nhắm lại, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi Thượng Quan, ta thật là bất lực.” Bên trong ngữ khí tràn ngập mỏi mệt bất đắc dĩ, còn có cảm giác tang thương sâu sắc.
“Không cần lo lắng cho tên Thượng Quan Lưu Hiên kia, hiện tại hắn có lẽ đã được cứu rồi.”
Giọng nam trầm thấp khàn khàn truyền đến từ đỉnh đầu y, bên trong ngữ khí có pa mỉm cười, nhưng thanh âm kia nghe thập phần xa lạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/1897438/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.