Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai người cứ dằn co như vậy không ngừng.
Ánh mắt Tư Không Vịnh Dạ càng ngày càng lạnh, Mã Nhược Phàm tuy rằng không nói thêm gì, cũng không dám đối diện với tầm mắt của y.
“Tứ điện hạ, thời gian qua lâu rồi, chúng ta nên nhanh chóng hồi cung đi.” Mắt thấy một nén nhang sắp trôi qua, Trần Tiến Trung vội vàng kéo ống tay áo Tư Không Vịnh Dạ mở miệng nói.
Tư Không Vịnh Dạ không để ý đến hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mã Nhược Phàm, lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có đi cứu Thượng Quan Lưu Hiên hay không?” Ngữ khí thật hết sức sắc bén.
Mã Nhược Phàm quay đầu, thở dài một hơi, mặt trưng ra biểu tình hết cách: “Tứ điện hạ đừng làm khó dễ vi thần được không? Dù sao đây cũng là chính miệng Hoàng Thượng hạ lệnh, ta cũng chỉ là một thần tử hèn mọi, với việc này cũng bất lực.”
Tư Không Vịnh Dạ biết hắn nói có lý, tư tưởng tôn ti của người cổ đại bọn họ là quá mức thăm căn cố đế rồi, tuyệt đối sẽ không tùy tiện cãi lời đế vương.
Tư Không Vịnh Dạ hiểu hắn, nhưng không thể nào chấp nhận kết quả như vậy.
Thảm trạng của Thượng Quan Lưu Hiên là rõ ràng trước mắt, nhớ đến lúc trong lao, lúc nam nhân nói đến người gã thương yêu trên mặt có vẻ hạnh phúc mà bất đắc dĩ, Tư Không Vịnh Dạ không khỏi chua xót trong lòng.
Yêu vô tư đến cỡ nào rồi lại hèn mọn đến cỡ nào. Chỉ e là thiên hạ ngày nay không có mấy người có thể yêu liều lĩnh như gã.
“Tứ điện hạ, thật sự không thể trì hoãn được nữa, nếu thật sự bị Hoàng Thượng phát hiện chúng ta chuồn êm ra khỏi cung, Hoàng Thượng nhất định sẽ giận dữ!” Trần Tiến Trung giữ chặt tay Tư Không Vịnh Dạ, trên mặt toàn là mồ hôi, hận không thể lập tức ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ mà chạy.
Hầu hạ Tư Không Viêm Lưu nhiều năm như vậy, Trần Tiến Trung cực kỳ hiểu tính hắn, bao dung trong mắt hắn không bằng một hạt cát, hận nhất là kẻ đùa bỡn tình cảm của hắn, dám can đảm lừa hắn thì hậu quả sẽ thực thê thảm.
Nếu hành động lớn mật của bọn họ bị hắn phát hiện, Tư Không Vịnh Dạ chắc sẽ không có chuyện gì, nhiều lắm bị hắn mắng một chút thôi, nhưng kết cục của Trần Tiến Trung nhất định sẽ thảm, nhẹ thì đánh mấy chục bản, nặng thì… không dám nghĩ thêm nữa, thân thể Trần Tiến Trung rùng mình một cái, nhất thời cực kỳ hối hận về hành vi hấp tấp của mình.
Tư Không Vịnh Dạ cũng biết y thật sự là trì hoãn quá lâu rồi, y không sợ Tư Không Viêm Lưu xuất hiện sẽ xử phạt y, y sợ chính là nam nhân kia sẽ trút giận lên Thượng Quan Lưu Hiên, dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn tra tấn gã, vậy y liền thành hung thủ hại người.
Nhưng mà, biểu tình trên mặt Mã Nhược Phàm vẫn không có dấu hiện buông lỏng như cũ.
Thoạt nhìn tuyệt tình……
Tư Không Vịnh Dạ biết dựa vào hắn là tuyệt đối không thể rồi, vì thế tính bản thân về cung sẽ nghĩ cách, y tin trời sẽ không để người tuyệt lộ, bản thân sẽ nghĩ ra biện pháp thôi.
Tuyệt đối không thể cứ bỏ cuộc như vậy, Thượng Quan Lưu Hiên là người tốt, tuyệt đối sẽ không chết như vậy! Tư Không Vịnh Dạ ầm thầm nói với chính mình.
Thở dài một hơi, Tư Không Vịnh Dạ nói với Trần Tiến Trung: “Ai, xem ra Mã đại nhân đã quyết tâm đứng nhìn rồi, chúng ta nên hồi cung đi.” Bên trong ngữ khí đối Mã Nhược Phàm là châm chọc nhẹ nhàng.
Sắc mặt Mã Nhược Phàm trắng bệch một chút, nhưng vẫn thập phần cung kính hành lễ với y: “Vi thần cung tiễn Tứ điện hạ.”
Mã Nhược Phàm muốn tiễn họ ra ngoài, nhưng bị Tư Không Vịnh Dạ từ chối. Y sợ nếu thấy mặt hắn nữa, y sẽ không nhịn được tát hắn một cái, y hiện tại cực ghét bản mặt ngàn năm không đổi của Mã Nhược Phàm.
Nhưng, ta sẽ hận A Viêm sao?
Tư Không Vịnh Dạ cắn chặt môi dưới, trước mắt hiện ra gương mặt Tư Không Viêm Lưu anh tuấn mà chút tà khí, nội tâm giống như bị một con dao nhỏ sắc bén xẻ thành hai nửa, máu tươi phun ra, khiến y đau đến không thể thở. Y không biết nếu Thượng Quan Lưu Hiên thật sự bị chém, y nên đối mặt nam nhân y yêu như thế nào.
Khắc cuối cùng bước ra khỏi thư phòng, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên quay lại, ngữ khí bình thản nói với Mã Nhược Phàm: “Trước khi vào lao Thượng Quan Lưu Hiên vẫn có cơ hội trốn thoát, nhưng hắn lại cố ý vào trong lao, ngươi có biết tại sao hắn làm vậy không?”
Mặt Mã Nhược Phàm trắng bệch, tựa hồ ý thức ra cái gì đó, ánh mắt nhìn Tư Không Vịnh Dạ tràn ngập cầu xin, hắn sợ nghe được sự thật tàn nhẫn.
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của nam nhân, khóe miệng Tư Không Vịnh Dạ cong lên một tia cười lạnh, Mã Nhược Phàm biểu hiện như vậy chỉ làm y thêm khinh bỉ hắn.
“Hắn là chờ ngươi đến cứu hắn, hắn lấy sinh mệnh bản thân ra đặt cược a! Ta thấy thật không đáng, có thể yêu một kẻ lòng lang dạ sói như ngươi.”
Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng nghiến lợi nói xong, xoay người bỏ đi.
Mà Mã Nhược Phàm nghe những lời này xong, giống như sét đánh ngang tai, trời đất bỗng chốc quay cuồng, quang mang trong mắt phút chốc ảm đạm đi.
Nghiêng ngả lảo đảo đi về phía bàn trong thư phòng, mặt Mã Nhược Phàm trắng bệch như tờ giấy, thân thể lung lay sắp đổ. Lơ đãng nhìn bức họa trên bàn, bỗng chốc cảm thấy có một bàn tay vô hình bóp nghẹn tim mình, từng mảnh rơi xuống…
Bức họa kia đúng là do Mã Nhược Phàm trong lúc hoảng hốt mà họa nên, người trong tranh không ai khác, đúng là Thượng Quan Lưu Hiên.
Vô lực ngã trên mặt đất, Mã Nhược Phàm ôm bức họa còn chưa khô mực kia mà gào khóc, khóc một cách thương tâm, giống như một đứa nhỏ mất đi bảo vật trân quý nhất.
Ngay lúc này, hắn mới biết hắn đã hoàn toàn đánh rơi trái tim mình, đánh rơi trên người một kẻ cường đạo tên là Thượng Quan Lưu Hiên.
…………………
Tư Không Vịnh Dạ đi trên đường lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, đối với người đi tới hoàn toàn không có ý né tránh, làm Trần Tiến Trung bên cạnh sợ chết khiếp, sợ y sẽ bị xúc phạm.
“Làm ơn một chút! Làm ơn cảm phiền một chút!” Trần Tiến Trung đi trước Tư Không Vịnh Dạ, không ngừng đuổi người đi tới trước y, động tác vì lo lắng mà có phần thô bạo, làm đám người trên đường xôn xao lên.
Mà những bình dân bị hắn đẩy ra thấy cách ăn mặc của bọn họ thì giận mà không dám nói gì, không ai muốn trêu chọc người trong cung, bằng không chết thế nào cũng không biết, cho nên bọn người phía trước là chán ghét mà tránh đường, điều này khiến Trần Tiến Trung thở dài nhẹ nhõm.
Tư Không Vịnh Dạ là vạn kim chi khu, Trần Tiến Trung hiển nhiên không thể chịu đựng thân thể y tiếp xúc với kẻ hắn cho là “tiện dân” này. Cũng không phải là nịnh nọt, mà là ý tưởng bản năng của mọi người trong cung.
Dĩ nhiên, trừ Tư Không Vịnh Dạ.
Giờ phút này y đã sớm tức giận che mờ ý nghĩ, không chú ý tới chuyện xảy ra bên người mình thế nào, không ngờ là Tư Không Vịnh Dạ đụng phải một người, va chạm rất mạnh, làm cho tên kia ngã thẳng trên đất.
Đụng vào y là một nam hài tử tuổi còn nhỏ, làn da ngăm đen, lãng mi tinh mắt, lớn lên chắc sẽ rất tuấn mỹ. Nhưng mà quần áo vải thô rách nát trên người phá hủy mất hình tượng của nó.
Hiển nhiên là Trần Tiến Trung sợ chết khiếp, vội vàng chạy qua nâng y dậy, xác nhận y không bị thương xong, giận không thể nén mắng kẻ “không có mắt” kia: “Điêu dân lớn mật, cư nhiên va chạm vào đương kim Tứ…”
Tư Không Vịnh Dạ vội xua tay ngăn hắn nói tiếp, vỗ vỗ tro bụi trên người, thản nhiên mở miệng: “Quên đi, là ta không nhìn đường, không liên quan đến người ta.”
Tuy rằng cơn tức trong lòng y cực kỳ lớn, nhưng cũng không thể vì mình sai mà phát hỏa với người khác.
“Nhưng mà ~”
Trần Tiến Trung vẫn muốn cãi cọ đôi chút, nhưng bị Tư Không Vịnh Dạ ngăn cản: “Đừng động việc này, chúng ta vẫn nên về cung trước đi.”
Không cam lòng liếc nam hài tuấn mỹ kia một cái, Trần Tiến Trung vẫn cung kính trả lời: “Dạ, Tứ… chúng ta hồi cung đi.”
Mà đúng lúc này, nam hài vẫn không được họ nhìn đến nổi giận lên, đưa tay nắm lấy áo Tư Không Vịnh Dạ, kéo y tới trước mặt nó, hung tợn nói: “Tên thái giám chết bầm nhà ngươi! Đụng người còn không xin lỗi, còn dám không nhìn ta!”
Hai người bỗng ngơ ngơ.
Người chung quanh vây lại xem, vẻ mặt xem kịch vui, chờ hai người ra tay.
Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy nam hài vênh váo hung hăng, nội tâm không có một chút tức giận, ngược lại phi thường thưởng thức nó.
Từ khi y được sủng ái, ai cũng cung kính y vạn lần, không có ngoại lệ, làm cho y thấy thập phần vô vị, hôm nay nam hài này lúc ai cũng sợ bọn họ lại có thể nhảy ra mắng y, Tư Không Vịnh Dạ cực kỳ bội phục dũng khí của nó.
“Thật xin lỗi.” Mây đen bao phủ nội tâm Tư Không Vịnh Dạ tản đi rất nhiều, khuôn mặt tuấn tú phẫn nộ của nam hài làm nội tâm y thoải mái, mỉm cười xin lỗi nó.
Nam hài vốn là chờ Tư Không Vịnh Dạ giận tím mặt, nhưng đối phương lại bất thình lình hết sức thành khẩn xin lỗi nó, khiến nó thấy không biết nên làm sao.
Đúng lúc này, một đôi nam nữ trung niên chạy tới, vội vàng kéo nam hài.
“Thực xin lỗi! Tiểu nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mạo phạm hai vị công công, thỉnh hai vị công công khoan dung đại lượng tha cho nó.” Nam nhân trung niên vội vàng kéo nữ nhân quỳ trên đất, nhưng nam hài vẻ mặt quật cường chết sống cũng không chịu quỳ xuống, nam nhân giận dữ nhéo đùi nó một cái, nam hài kêu đau một tiếng, quỳ xuống, giãy dụa muốn đúng lên, lại bị nam nhân đè mạnh xuống.
Ngây người nửa ngày mới phản ứng lại, Trần Tiến Trung nhất thời nổi giận, mở miệng mắng bọn họ: “Các ngươi bọn tiện dân không được dạy dỗ, dám to gan lăng nhục Tứ… Tứ…” Trần Tiến Trung “Tứ” nửa ngày cũng không có cách thốt ra là “Tứ” gì, phút chốc mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa động thủ.
Tư Không Vịnh Dạ lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, Trần Tiến Trung lập tức ngậm miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]