Vài ngày trước.
Tần Nguyệt kéo vali, chậm rãi đi trên con đường đêm, dưới ánh đèn yếu ớt, vẻ mặt cứng ngắc.
Gió thổi vào buổi tối rất lạnh, Tần Nguyệt co cơ thể lại, ngồi bệt xuống ghế đá ở ven đường, đặt vali ở một bên.
Cậu lấy điện thoại di động từ túi quần ra, ấn một dãy số quen thuộc, một lúc lâu sau, người bên kia mới nhận cuộc gọi.
“… A lô…” Giọng nói mệt mỏi của người đàn ông vang lên, Tần Nguyệt mới nhớ ra bởi vì chênh lệch múi giờ, ở nơi cậu ta hẳn là mới sáng sớm.
“Là tớ. Tần Nguyệt.” Cậu nói.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Âm thanh của cậu ta có chút tỉnh táo ra, nhưng Tần Nguyệt có thể tưởng tượng ra dáng dấp ôm chăn bông không buông của cậu ta.
“Tớ…” Tần Nguyệt mới nói được một chữ “tớ” liền bật khóc nức nở, nước mắt lạnh lẽo lặng lẽ rớt xuống.
“Nguyệt, xảy ra chuyện gì?” Lúc này người đàn ông đã hoàn toàn tỉnh táo, lo lắng hỏi.
“Tớ…” Vẫn chỉ là một chữ “tớ”, Tần Nguyệt không thể nói ra bất cứ điều gì, nước mắt tạo thành hàng dài trên khuôn mặt đẹp trai, tạo thành một mảng nước lớn trên mặt đất.
“Cậu bây giờ đang ở đâu?” Cậu ta nóng ruột hỏi.
Tần Nguyệt kìm nén nghẹn ngào, ngắt quãng đọc những chữ trên biển hiệu đường bộ.
“Cậu chờ tớ, tớ sẽ nhanh đến thôi, trước hết cậu tìm một khách sạn chờ tớ.” Giọng nói dịu dàng trầm thấp, phía bên kia di động truyền đến tiếng tìm kiếm đồ vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-da/2086291/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.