A Uyên nói với ta, lúc đang phơi đậu trong sân thì ta đột nhiên ngất xỉu.
Hai đứa nó mất rất nhiều sức lực mới đưa ta lên giường được.
Định đi tìm lang trung nhưng trong nhà lại không có tiền, không mời nổi lang trung, chỉ có thể thay phiên nhau chăm sóc ta.
"May mà tỷ tỷ không biến thành kẻ ngốc."
A Nặc đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, sau khi xác định tỷ tỷ không trở nên ngốc nghếch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cho dù trở nên ngu ngốc cũng không sao, ta và huynh ấy đều sẽ chăm sóc cho tỷ."
Nó khóc lâu đến nỗi hai mắt cũng sưng đỏ cả lên.
Ta đau lòng ôm nó vào lòng, vừa định mở miệng nói, A Uyên đang thu đậu bên ngoài đột nhiên chạy vào.
Vẻ mặt nó có chút hoảng hốt: "Tỷ tỷ, có người ngất xỉu ở ngoài cửa nhà chúng ta.
Ngất xỉu..
Nếu đã sống lại, ta đương nhiên nhớ được một số việc quan trọng.
Ví dụ như hôm nay là mùng bảy tháng năm.
Sẽ có một vị khách không mời mà đến xuất hiện ở ngoài cửa nhà ta, dùng vải bố che đi áo tơ lụa thượng hạng bên trong, làm bộ như dân tị nạn suy yếu té xỉu, cuối cùng được ta cùng hai em cứu giúp.
Chỉ là lần này, ta tuyệt đối sẽ không cứu người không nên cứu.
Ta xuống giường, dẫn đệ đệ và muội muội đi ra cửa lúc này đang mở ra, Bùi Tự nằm ở trên bậc thang, hôn mê bất tỉnh.
Bộ dáng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-an/3353955/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.