Tiếng ho nhẹ vang lên làm cho hai người còn lại chú ý tới, Mộ Dung Nguyệtcũng cố che dấu sự mất kiểm soát của chính mình. Thật sự hắn không cố ýxem nhẹ ảnh hưởng của Phiên Phiên tới mình.
– Có thể mời tùy tùng của ngươi tránh đi một chút? – hắn nhìn Hàn Mặc Hiên đề nghị.
Không cần Hàn Mặc Hiên mở miệng, Phiên Phiên biết điều liền lui ra ngoài cửa; nàng vốn định đứng ở cửa sau chờ đợi nhưng lại bị một bóng dáng màutrắng thoáng hiện phía xa mà cước bộ cũng bất giác đi theo.
– Triển tỷ tỷ! – Phiên Phiên đuổi theo gọi nàng.
Triển Ly xoay người lại cười nhìn Phiên Phiên; thấy nàng đã đi tới trước mặt mình, Triển Ly mới nói như chọc ghẹo:
– Ngô đại tổng quản vẫn bình an chứ?
– Tỷ tỷ đừng có giễu cợt ta mà, chỉ là đục nước béo cò thôi! – Phiên Phiên xấu hổ cười gượng hai tiếng.
Triển Ly cầm tay nàng cùng đi tới hoa viên. Mùa thu, trong vườn lá rụng đầyđất làm cho người ta hoài nghi hạ nhân trong vương phủ có phải đã chếthết hay không mà để cho lá chất dày thế này lại không chịu quét dọn.Tiếng bước chân giẫm lên lá khô kêu giòn tan… Phiên Phiên cùng Triển Lyvào trong một mái đình ngồi xuống.
Trong mũi phảng phất ngửi được một mùi hoa lá cây cỏ khô lại, không khí cuối thu khiến cho lòng ngườicũng trở nên khoan khoái bình yên. Nhưng sau khi ngồi xuống thì khôngmột ai trong hai người nói điều gì, không khí có vẻ cứng ngắc, sượngsùng.
Rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-an-phien-phien/2445321/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.