Trong khoảng thờigian Vương gia cùng Hàn mặc hiên xuất môn, nàng vô cùng nhàn rỗi, PhiênPhiên miễn cưỡng nằm ở trên giường, trong lòng không ngừng nhớ lại đinhững việc phải làm từ khi bước vào Vương phủ cho tới nay. Nói tóm lại,hầu hạ Vương gia thật là mệt nhọc, hắn là một món đồ dù nàng có cố hếtsức cũng không lấy lòng được, vẫn phải lao động khổ sai. Tuy rằng cảvương phủ ai cũng coi Vương gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng làmỗi người khi nhìn thấy Vương gia đều là cảm thấy sợ hãi nhiều hơn làtôn kính, không ai dám bát nháo lộn xộn, Phiên Phiên từ lâu đã được lĩnh giáo Vương gia mặt không chút thay đổi âm trầm đáng sợ. Chạy trốn, loại chuyện này đã làm một lần, phỏng chừng sẽ không có cơ hội thứ hai,nàng không dám xác định Hàn Mặc Hiên sẽ nói cái gì đó cho Mộ Dung Nguyệt hay không. Dù sao cũng còn hơn hai mươi ngày nữa, phải nhịn một chútcũng đành chấp nhận vậy. Nhưng lời là nói như vậy, dù sao cũng là tậnhai mươi ngày nữa, kêu nàng phải sống như thế nào đây?
Đang phiền não, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng thanh thúy vang dội kêuto, khiến nàng hưng phấn từ trên giường nhảy dựng lên. Dựa vào nhiều năm khinh nghiệm trảo dế, nàng quyết không nghe lầm, giấu ở thạch khíchtuyệt đối là một con dế Đại tướng quân. Thật tốt quá, cái này sẽ làm cho nàng không thấy nhàm chán nữa. Nhảy ra khỏi giường, lặng lẽ đi ra cửa,theo thanh âm nơi phát ra, cẩn thận mở ra một khối đá vụn, quả nhiên, là một sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-an-phien-phien/144353/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.