Lại, về, đến, vương,phủ, ta khóc a! Vẻ mặt bi phẫn đứng ở trước của vương phủ, nàng nhìn lên ánh mặt trời chiếu rọi vào vương phủ, cảm giác chói mắt vô cùng.
Lý Ngạo đứng ở cửa cung kính nghênh đón bọn họ vào phủ, hình như hắn đãchờ bọn nàng lâu rồi. Phiên Phiên cùng Hàn Mặc Hiên đi vào trong phủ, Lý Ngạo chắp tay nói: “Thế tử gia, Vương gia xin mời ngài.”
Nga, nguyên lai hắn là thế tử gia, cũng đúng thôi, nếu là người bình thường Lý Ngạo như thế nào lại hành lễ như thế.
“Hảo.” Cũng không nhiều nói, Hàn Mặc Hiên bình tĩnh tiến về phía trước đi đến. Nhìn thấy Hàn Mặc Hiên đi xa, Phiên Phiên khẽ nhún vai, nghĩ thầm, tốt lắm, hiện tại nàng cũng thoát được hắn rồi, mệt mỏi quá nga, trở vềnghỉ ngơi tẩm bổ trước đã, buổi tối còn phải nấu nước hầu hạ Vương giatắm rửa nữa, vừa định nhấc chân bước đi, lại bị Lý Ngạo gắt gao gọi lại.
“Chậm đã!”
“Ân?” Quay đầu lại, nàng khó hiểu nhìn về phía Lý Ngạo “Có chuyện gì không?”
Ánh mắt Lý Ngạo phức tạp nhìn nàng, rốt cục cũng mở miệng nói: “Vương gia bảo sau khi ngươi hồi phủ phải đi gặp người.”
“Nga!” Miễn cưỡng đáp lại một tiếng, nhất định lại là kêu nàng đi hầu hạ hắn rồi, hắn là Đại lão gia mà, mệt!
Vừa muốn rời đi thì nàng lại bị Lý Ngạo gọi lại, Phiên Phiên không kiên nhẫn nói: “Lại làm sao nữa đây? Tổng quản đại nhân!”
“Vương gia ở thư phòng, chớ đi lầm đường.” Lý Ngạo thản nhiên nói.
Thiết, nói cái gì vậy chứ, giống như lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-an-phien-phien/144352/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.