Ngày hôm nay cô như mất một nửa thế giới mất đi một người yêu thương cô, mất đi một cô yêu thương..
Khi đó mẹ Chu như mất đi cả thế giới thế giới tinh thần của bà như : sụp đổ hoàn toàn
Trái tim của bà thì vỡ thành từng mảnh nhỏ nhặt gép lại cũng không được mà quét đi cũng không xong
Ở nhà tang lễ cô khoác lên mình chiếc áo màu đen có một bông hoa trước ngực màu trắng
Ngã Tịnh ngồi thẫn thờ ở một góc đôi mắt toàn hơi nước hướng mắt về di ảnh của bố mình
'Chị..bố đi đâu vậy"
Nghe Tiểu Bảo nói vậy giọt nước mắt cô lại rơi lời muốn nói lại mắc kẹt ở cổ họng Nhã Tịnh cúi gằm mặt
Người qua kẻ lại đến viếng thăm đều nhìn qua cô vài lần
Ai cũng lắc đầu đầy thương tiếc thương cho cái số phận éo le của gia đình cô
Từ mai về sau cô và Tiểu Bảo là người không có bố mẹ là người không chồng...
Một mình phải gồng gánh nuôi gia đình nhỏ này
Mẹ Chu từ từ đi lại phía cô nhìn bà gầy gò đi trông thấy đôi mắt buồn rười rượi
Bà nhẹ nhàng nói
' Nhã Nhã con cùng mẹ về nhà một chuyến xu dọn đồ đạc ở đây để lại cho ông bà nội ngoại lo liệu "
Mẹ cô bây giờ không khác gì khúc gõ bà như không có linh hồn đôi mắt chẳng còn chút ánh sáng sự mệt mỏi bủa vây
" Vâng "
Cô từ từ đứng dậy cùng mẹ Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-y-tao-do/3623215/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.