Giữa trưa tan tầm, Nữu Nữu đúng giờ cùng đồng nghiệp xuống lầu ăn cơm trưa, vừa ra khỏi cửa lớn liếc một cái là thấy ngay chiếc xe màu bạc đậu ven đường, dựa bên cửa xe là một bóng dáng cao gầy. Trong não “oanh” một tiếng, lập tức xoay người quay ngược vào.
Một vị đồng nghiệp A kéo cô lại. “Nhìn kìa, mĩ nam xe xịn bên kia kìa!”
“A tôi nhớ lại rồi, ” cô ôm cột giãy dụa, “Báo cáo còn chưa viết xong. . . . . .”
“Ở đâu ra kiểu soái ca lạnh lùng cứng cỏi vậy chứ,” đồng nghiệp B thì hai mắt nở rộ hoa đào tấm tắc ngợi ca, “Tư Kỳ mau nhìn a, đừng thẹn thùng. . . . . . A,” giọng nói biến thành thì thào, “Soái ca đi tới đi tới rồi. . . . . . Ý? Hình như là tìm Tư Kỳ.”
Những người khác cũng ý thức được, ào ào dừng lại lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện.
Đàm Vi bị ánh mắt chung quanh tìm tòi nghiên cứu có chút không được tự nhiên, đi đến trước mặt Nữu Nữu đằng hắng cổ họng. “Có rảnh không? Anh có chút chuyện tìm em.”
Nữu Nữu làm mặt lạnh: “Thật ngại quá, tôi còn có công việc chưa làm xong, buổi chiều còn phải nộp cho ông tổng gấp.”
“Em nói việc đó hả,” đồng nghiệp A không thức thời, “Ông tổng không phải nói thứ hai tuần sau mới phải nộp sao?”
“Ông ấy nói muốn viết xong sớm một chút.” A a. . . . . . Hận không thể bóp chết chị ấy.
“Nào có, chúng tôi sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-anh/2178683/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.