Dưới ánh đèn, gương mặt bà Chu trầm mặc, không biểu lộ chút cảm xúc nào, khiến tim tôi đột nhiên run rẩy.
Những năm qua, tôi đã sống trong nhà họ Chu rất lâu.
Tất nhiên tôi cũng đã tiếp xúc nhiều với bà Chu.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy trên gương mặt thường ngày hiền hậu, từ ái của bà, một biểu cảm đáng sợ như vậy.
Nhưng tôi không kịp nghĩ nhiều, Chu Thừa Lâm đã kéo tôi lên xe.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Không biết anh vì sao lại giận dữ như vậy, lái xe với tốc độ gần như điên cuồng về nhà.
Khi đến dưới tòa nhà, anh nói với giọng lạnh lùng yêu cầu tôi lên lầu.
Căn nhà này, tôi đã chuyển ra, sẽ không bao giờ quay lại.
Giống như mối tình lén lút giữa tôi và anh.
Tôi đã không cần nữa, thì không cần nữa.
Dù có mười con trâu kéo, cũng không kéo tôi trở lại.
"Phó Tĩnh Chi, xuống xe."
"Tôi sẽ không lên với anh đâu."
Tôi cầm điện thoại, mở màn hình, bình tĩnh nhìn anh đang đứng ngoài cửa xe.
"Nếu anh ép buộc tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát."
"Vậy cô cứ gọi cảnh sát đi, tiện thể hỏi luôn, bạn trai muốn đưa bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-uoc-cua-tinh-chi/3682775/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.