Huỳnh Quốc Huy vốn dĩ có tật giật mình, bỗng nhiên nghe có người dùng giọng nói từ cõi âm thì hiển nhiên ngậm miệng lại.
Mai Thanh Trà cũng để ý đến bàn phía sau, cô nghe âm thanh ma sát của bút giấy khiến cô nhịn không được mà quay xuống.
Mới nhập học có mấy ngày mà Hoàng Huy đã làm đến bước giải đề rồi, tốc độ này khiến Mai Thanh Trà vừa kinh ngạc lại sợ hãi.
Huỳnh Quốc Huy cảm nhận được suy nghĩ của cô, cái tật nhiều chuyện cũng nhịn không nổi.
- Không cần bất ngờ đâu, chuyện thường ở huyện thôi cô em.
- Cái lớp này còn nhiều cái để mở to mắt mà nhìn lắm, hehe.
Vừa dứt tiếng cười thì trong lớp bỗng vang lên tiếng gọi.
- Huỳnh Quốc Huy!
- Em có thật sự nghe tôi nói gì không, hả?!
Huỳnh Quốc Huy giật mình lập tức quay lên, mặt cũng chỉ dám cúi gầm cố ý thu nhỏ bản thân càng nhiều càng tốt.
- Mẹ nó, mới quay xuống có 2 giây.
Hiển nhiên câu này chỉ nói thầm có mỗi cậu nghe.
- Còn bạn nữ kế bên.
- Em...
- Em là bạn mới chuyển tới à?
Mai Thanh Trà âm thầm nhướng mày, gần hết tiết rồi cô giáo mới nhận ra mình, Mai Thanh Trà lập tức đứng dậy.
Hoàng Huy theo động tác của cô mà bỏ bút xuống, đầu ngẩng lên.
- Dạ vâng.
- Em là Mai Thanh Trà.
Huỳnh Ngọc Hoa nhìn cô một lúc rồi gật đầu, không có trách mắng, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tro-thanh-be-toi-duoi-vay-nguoi/2727033/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.