Trời đêm mùa thu, gió thổi qua khoảng sân làm lay động chiếc chuông gió trước cửa. Âm thanh mềm mỏng vang vọng vào tai.
- Giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi.
Lê Thanh Nhã bước vội, hai tay bận bịu bưng mấy cái đĩa đựng thức ăn nóng hổi hầm hập.
Lúc đi ra chỉ thấy Hoàng Huy ngồi một bên vừa ôm bụng vừa cười hệt như một tên điên. Mai Thanh Trà vẫn lười biếng nằm ngã ra lưng ghế, đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi.
- Có cần gọi cậu ấy dậy không?
Lê Thanh Nhã không dám lớn tiếng, chỉ dám thì thầm vào tai Hoàng Huy.
Hoàng Huy ngẩng đầu nhìn lên, Mai Thanh Trà lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt chẳng giống Mai Thanh Trà cách đây vài phút.
Hoàng Huy nhớ lại chỉ thấy buồn cười, cảm giác bị vã mặt thật sự ê ẩm đấy.
Cậu lắc đầu với Lê Thanh Nhã chừa chỗ cho cậu ấy ngồi.
Hương thơm thức ăn nhanh nhanh chóng tràn lan khắp gian phòng, bài nhạc cổ điển phát ra từ chiếc máy xa xa cùng với tiếng chương trì giải trí đồng thời hòa huyện vào nhau khiến Mai Thanh Trà nhức đầu khó chịu.
- Làm sao các cậu có thể sống trong môi trường ồn ào thế này nhỉ?
Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, mái tóc dài xõa ra rũ lên trên lưng ghế. Mai Thanh Trà dồn người thành một cục vào chiếc áo khoác chỉ chừa lại nửa gương mặt trên.
Hoàng Huy đang cầm đùi gà nhướng mày lên nhìn cô, nhìn có vẻ xanh xao bệnh tật.
- Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tro-thanh-be-toi-duoi-vay-nguoi/2727025/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.