Chiều tháng tám, bầu trời một mảng vàng cam, nắng chiếu xuống hằn lên từng vệt mây trải dài khắp phố.
Lê Thanh Nhã chán chường vừa đi vừa đá viên sỏi dưới chân, cứ một đoạn lại đá một lần.
- Sao tớ cứ thấy Mai Thanh Trà là lạ.
Sau buổi tối đó giữa ba người họ đều ăn ý không nói bất cứ cái gì. Mai Thanh Trà vẫn thu liễm nội tâm, lên lớp tập trung học tập. Không vui, không buồn, không ưu, không phiền. Lê Thanh Nhã cảm thấy cô bạn này giống như cố ý thu nhỏ bản thân mình.
- Càng nghĩ càng thấy sợ.
- Cậu nghĩ thử có khi nào cậu ấy bị ma nhập hay bị bỏ bùa không?
Hoàng Huy chống lưỡi lên má, bước chân đều đều chậm rãi lười nói chuyện với cậu ta.
- Sao một đứa chuyên sinh như cậu lại cứ nghĩ theo hướng duy tâm vậy?
- Trên đời này còn có ma quỷ hơn được lòng người à?
Hoàng Huy hai tay đút túi, nắng chiều rọi lên nửa bên người cậu khiến làn da hòa cùng đồng phục lóe lên ánh hào quang.
- Nhưng đúng thật Mai Thanh Trà cứ có cái gì đó kì lạ.
- Cậu có biết trước khi chuyển về đây cậu ấy thế nào không?
Lê Thanh Nhã chu môi suy nghĩ một chút.
- Thì cậu ấy chuyển từ Nguyễn Thắng về.
Hoàng Huy chịu không nổi gõ đầu cậu ấy một cái, giọng nói đầy bất lực.
- Con người cậu nếu bỏ lại trên thành phố thì trong vòng một ngày sẽ chết không còn xác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tro-thanh-be-toi-duoi-vay-nguoi/2727024/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.