Dịch: Duẩn Duẩn
Vậy còn cô, một người vợ thậm chí còn không biết một chút bí mật gì, được coi là gì đây?
"Bao nhiêu năm qua," cô cười trong hai hàng nước mắt, trông thảm đạm xiết bao: "Lúc mới bắt đầu, anh hiểu lầm em, làm tổn thương em hết lần này đến lần khác vì cô ta; rồi sau này, vì kế hoạch vĩ đại của mình, vì trả thù cho Sơ Vân, anh giấu giếm em hết mọi chuyện, anh làm nhục em bằng hành vi của mình, anh để toàn bộ thế giới châm chọc, giễu cợt em. Vì sao, vì sao chứ? Vì em chỉ là người vợ được anh lấy về bằng một 'lời thỉnh cầu khiếm nhã' thôi phải không? Thế nên em đáng đời bị anh xem thường, không đáng được anh trân trọng như vậy có phải không?"
"Ân Tĩnh, em đang nói bậy bạ gì đấy?" Nguyễn Đông Đình nhức đầu xoa trán khi nghe thấy cô lôi mấy chuyện xưa lắc xưa lơ ra kết tội anh: "Anh đã giải thích với em vô số lần rồi... Thôi được rồi, coi như là anh sai, anh có lựa chọn thứ hai mà không chịu lựa chọn. Anh biết, anh biết anh sai rồi, lần sau anh sẽ không tái phạm nữa! Anh xin lỗi, xin lỗi em có được không? Vậy bây giờ em về nhà với anh, có được không?"
"Không!"
"Trần Ân Tĩnh!"
"Anh cứ luôn miệng nói anh biết, nhưng thật ra anh chẳng biết gì cả!" Nước mắt rơi lã chã thấm ướt vạt áo cô, nói đến đây, tâm trạng vốn kích động của cô cuối cùng đã dịu lại, giọng cô trầm xuống: "Một người mang nặng chủ nghĩa đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tran-an-tinh/1043318/quyen-8-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.