Dịch: Duẩn Duẩn
Thế nhưng sau khi bước vào, cả nhóm còn thấy khó chịu hơn cả lúc chưa vào. Trong mắt bọn họ, Nguyễn Đông Đình luôn là người cương nghị, kiên cường, giỏi mưu lược, vậy mà đêm nay nằm trên giường bệnh này, tuy trông anh vẫn còn mạnh mẽ, quyết phạt, thạo kế bày mưu, nhưng gương mặt cùng cặp môi kia lại hoàn toàn trắng bệch, không một chút huyết sắc.
Tuấn tử không kìm được bật khóc: "Anh Cả..."
Ngặt nỗi, người được khóc mướn không cảm kích chút nào: "Khóc cái gì, anh cậu chết rồi à?" Giọng điệu lạnh lùng trước sau như một, vừa nói, ánh mắt anh vừa đảo qua Tuấn tử, yên vị trên người Ân Tĩnh ở phía sau: "Trễ quá rồi, mọi người về trước đi."
"Nhưng chúng em vừa mới vào..." Sơ Vân và Tuấn tử cùng đồng thanh gào lên.
Song, anh chỉ hờ hững bảo: "Ân Tĩnh ở lại là được rồi."
Anh vừa nói, mọi người lại nhớ đến tình cảnh trước đó. Tú Ngọc đợi anh được chuyển vào khu nội trú, dặn dò đôi ba câu rồi mới đưa hai chị em ra về. Thoáng chốc, phòng bệnh lớn như vậy chỉ còn lại mình cô và anh.
Ân Tĩnh nghe lời ở lại, chẳng qua cảnh tượng ở nhà họ Nguyễn vẫn còn rành rành trước mắt cô - Rõ ràng là chuyện không làm được, tại sao còn cố gieo hy vọng - lời nói ấy vẫn còn chập chờn trong tim của mỗi người, thế nên dù ở lại nơi này, cô cũng chẳng mấy nhiệt tình, chỉ lẳng lặng rót nước cho anh, rồi dửng dưng đưa qua: "Anh uống chút nước nóng đi."
Nhưng anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tran-an-tinh/1043294/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.