Nếu nhìn từ con đường núi cao trăm mét này xuống, cũng sẽ giống như nhìn từ một mái nhà cao mấy chục tầng xuống vậy, cái cảm giác choáng ngợp mãnh liệt này sẽ khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị rớt xuống, thịt nát xương tan.
Nhưng lúc này Tần Nhược lại không thể không cố nén đi cái cảm giác vừa choáng váng lại vừa khủng hoảng đó được. Hắn nhắm mắt lại, hít vào từng hơi thật sâu, yên lặng nằm sấp trên một tấm băng mọc ra từ sườn núi, không dám có chút động đậy nào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh nữa.
Tấm băng bóng loáng này có nửa phần gắn chắc vào một kẽ nứt của vách núi, phần chìa ra vừa vặn tạo thành một chiếc sàn nhân tạo nho nhỏ, cũng đủ để cho Tần Nhược nằm lên. Cũng may là nó vẫn đủ dày, không bị Tần Nhược làm gãy được.
Có điều, cho dù là như thế, Tần Nhược vẫn cứ cảm thấy nằm ở trên nó có chút mất an toàn - nó trơn quá, nằm ở bên trên cứ thấy không có chút sức bám nào cả, có ảo giác rằng mình đang bị chảy xuống dưới. Cho dù Tần Nhược biết mình đã mở ra thuật Hóa Thủy, có thể bám chắc được vào nó, nhưng vẫn cứ không thả lỏng tinh thần được, cứ cảm thấy không an toàn.
Nếu không phải vì hai con vượn to như con trâu kia còn chưa đi xa, hắn đã hận không thể lập tức tạo ra một cầu thang bằng tường băng rồi, cho dù có hao phí MP
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-thao-khong-su/2053635/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.