Đảo Băng Tuyết...
Trên ngọn núi tuyết cao ngất cắm thẳng vào mây xanh, có một con đường rộng chưa đủ năm mét uốn lượn, con đường này tựa như một con rắn khổng lồ vậy, quấn quanh thân núi, hướng đến chóp đỉnh.
Bên dưới chân núi không có bất cứ một hang động nào như trong suy đoán của Tần Nhược, cũng không có khoảng không gian nào rộng như hẻm núi của đám tuyết lang. Điều này khiến Tần Nhược rất mất mặt, may mà ở đây không có ai để cười nhạo hắn.
Sau khi bỏ ra nửa tiếng đồng hồ thăm dò cặn kẽ tình hình chung quanh, thấy không có tuyết viên hay băng mãng tồn tại, Tần Nhược mới bất đắc dĩ bước lên con đường duy nhất dẫn đến đỉnh núi này - một con đường với những làn gió lạnh buốt thổi không ngừng.
Mới đi chưa được bao xa, Tần Nhược đã đến sát vách núi, dè dặt nhìn xuống.
Hắn còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh phủ đầy tuyết trắng bên dưới thì một cảm giác choáng váng do độ cao đã dâng lên, xộc thẳng vào não! Tần Nhược vội vàng rụt đầu lại: Trời ạ, nếu thật sự rớt từ trên này xuống thì chắc chắn sẽ gần chết mất. Nếu còn cao thêm một chút nữa thì...
Sẽ chết mất thôi.
Tần Nhược cười khổ, đồng thời trong lòng cũng lờ mờ phỏng đoán được tình hình có khả năng xuất hiện ở phân đoạn thứ hai:
Nếu hắn đoán không sai thì đám tuyết viên hẳn phải cư ngụ ở trên con đường lên núi này. Địa hình của con đường này mặc dù sẽ hạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-thao-khong-su/2053634/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.