“Nhãi con!”
Tần Nhược vừa đặt được chân trước vào phạm vi phòng làm việc bộ nhân sự thì sau lưng đã bị người ta vỗ cho một cái, sau đó thanh âm của Vương Đạt như hồn ma thổi đến, khiến hắn giật mình nhảy dựng lên.
“Đệt, ông anh từ nơi nào mò ra thế, sao em không nhìn thấy anh trong thang máy?” Tần Nhược vỗ vỗ ngực, lòng còn khiếp sợ nhìn thoáng qua thang máy phía sau lưng mình, sau đó mới nhìn lại Vương Đạt. Vương Đạt đang làm công tác ‘ngày thường’ của mình: soi bóng trên thang máy, chỉnh chỉnh tóc; y nghe Tần Nhược nói thế bèn lườm mắt qua, ngân nga với vẻ đắc ý dào dạt: “Thân là thành viên quan trọng của bộ nhân sự, nhất định phải làm gương, tới trước người mới các chú, về sau người mới các chú chứ.”
“Vương đại gia, ngài cũng cùng một cái đức hạnh như bà xã nhà ngài vậy!” Tần Nhược đánh giá Vương Đạt một cách cực kỳ đúng trọng tâm.
“Hừ, ta đây lòng sáng như trăng...” Đạt ca bày bựa hất cái mái tóc suôn đuôn đuốt của mình một cái, sau đó ngạo nghễ bước vào phòng làm việc, bên cạnh đó cũng nhỏ giọng nói với Tần Nhược:
“Vào căn cứ địa, tối nay có sự kiện!”
Tần Nhược nghe mà ánh mắt sáng rỡ, đám bạn bè trong công ty này lúc thường sẽ không dễ gì tụ lại với nhau hành động, trừ phi có chuyện gì đó tốt lắm lắm. Hắn động lòng, vội vàng truy hỏi:
“Sự kiện gì? BOSS hay là bản đồ phụ?”
Vương Đạt cười một cách thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-thao-khong-su/2053591/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.