Nhìn xà chúng nhân tụm lại vào một chỗ ôm trầm lấy nhau hạnh phúc, Dạ Trần không khỏi cảm thán. Đột nhiên trong đầu lại có suy nghĩ khá ngỡ ngàng, phải chăng bản thân hắn là kẻ xấu, cho nên đối phương thắng, bên họ mới vui vẻ như được mùa vậy!
''Thật là khó hiểu!'' Thiên kỳ bách biến, Dạ Trần lắc đầu cười.
Bên cạnh, Thiên Y thấy vậy mà xót xa thay.
Nàng đi lên vỗ nhẹ vai y thầm nói: ''Tất cả đều là một lũ ngốc!''
''Này... Thiên cô nương, ngươi đang nói ta sao?'' Dạ Trần ngay ở bên cạnh, sao không nghe thấy được.
''Không sai đâu!'' Thiên Y không chút suy nghĩ lại, gật nhẹ đầu nhỏ giọng nói ra.
Biết được đáp án, Dạ Trần liền bĩu môi coi thường: ''Ngươi thì biết...!''
''BẶP..!!'' Dạ Trần dõng dạc còn chưa nói hết lời đã bị Thiên Y tay đưa ra bắt lại hai chiếc môi nhỏ nhắn còn muốn nói gì đó.
''Ư ư...!!" Dạ Trần kinh hãi vội quay sang nhìn Y, hai mắt trợn lên uy hiếp đối phương phải bỏ ra nhanh.
''Ha ha ha...!!'' Thiên Y thấy đối phương thành ra như vậy thì cảm thấy vô vùng buồn cười.
Nàng Thiên Y Vô Thiên là cao cấp ma giả à. Thiên Chủ của nàng mạnh, đó là sự thật nhưng chỉ trong cùng một cảnh giới mà thôi. Dám đem uy thế trung cấp ra uy hiếp nàng, quả thật là gan to bằng trời.
''Trung cấp ma giả cũng dám phản kháng... hay lắm!'' Thiên Y mắt nhìn Dạ Trần vô cùng tán thưởng.
Mặc kệ sự kháng nghị mãnh liệt từ đôi mắt hắc bạch phân minh kia, Thiên Y tay còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-dai-luc/972207/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.