Chương trước
Chương sau
Cảm nhận áp lực như sức nặng biển cả đánh tới, cả đám xà nhân sợ ngây người, có chút si ngốc thốt ra: ''Xong rồi!''
Bên kia, Dạ Trần ánh mắt khẽ đổi, bàn tay lắc xúc xắc lượn một vòng trên bầu trời không ngừng truyền lại thanh âm xen kẽ của các mặt chấm khác nhau về đôi tai đang chăm chú lắng nghe của đối phương.
Hắn có thể nhận biết được số mặt, số chấm của từng vị trí thay đổi vừa qua là bao nhiêu. Dù vậy, Ma Kha ở trước mắt kia, từng động tác lắc lên lắc xuống của đối phương bây giờ tưởng chừng như chậm rãi nhưng nhìn kĩ lại, lại nhanh không tưởng, cảm tưởng như hắn sắp hoa mắt đến nơi vậy.
Dạ Trần lắc nhẹ đầu, bỏ qua suy nghĩ đang tồn đọng mà dụng tâm nhìn lại.
''Rạch, rạch..!!" Thanh âm đều đều vang lên đó, từng nhịp từng nhịp chuẩn xác truyền lại, nhẹ nhàng mà cô đọng mang lại cảm giác hư huyễn. Mà chiếc cốc kia căn bản không thể theo kịp bàn tay của đối phương, làm cho chính nó để lại hư ảnh của bản thân trên không rồi mới được hòa hợp thành một khi đối phương tay đưa xuống, xua tan đi hư ảnh bản thân may mắn còn để sót lại.
''Thiên Thủ Tu La!'' Ma Kha ánh mắt huyết hồng thầm hô.
''Soạt...!!'' Hai tay hắn di chuyển cực nhanh, chiếc cốc luân phiên biến đổi khiến cho Dạ Trần khó mà xác định được số chấm hiện tại là bao nhiêu. Từ đó đối phương không thể theo kịp chuyển động mà dẫn tới kinh nghi bất định, thần trí vì suy nghĩ nhiều không thấu mà trở nên rối loạn, cũng như vô tình làm mất đi sự tập trung vốn có ban đầu.
''Âm Dương Nhãn!'' Không thể dử dụng ma lực thì dùng đến thể chất.
Dạ Trần ánh mắt hắc bạch phân minh, thiên cơ đặt trong chiếc cốc mỏng manh căn bản không thể che đậy được những gì bản thân hắn muốn thấy!
Đối với chuyện này, Dạ Trần hắn không có chút đắn đo hay do dự gì cả.
Trời sinh được ban thiên phú cũng là thực lực, không có công bằng hay công đạo ở đây.
Trách chỉ có thể trách đối phương không được may mắn mà thôi. Mà may mắn cũng chính là một phần của thực lực!
Trước mắt mọi bí ẩn đã hiện rõ, Dạ Trần không khỏi nhíu mày: ''Trong đó vậy mà không chỉ có ba viên!''
Hắn không thể không kinh ngạc trước kết quả này, xem ra đổ thuật của đối phương luyện không tầm thường một chút nào.
Ngày trước, hắn cứ tưởng, trong đổ đấu chỉ có bản thân và Thiên Y được coi là vương giả. Không nghĩ đến hôm nay lại gặp được một người thực lực được cho là bình thường nhưng tài nghệ lại không kém hắn là bao. Có lẽ, nếu như không có siêu cấp thiên phú gia thân, hắn Dạ Trần.... không phải là đối thủ của đối phương đâu!
''Mà... cũng chẳng sao!'' Dạ Trần cười tà.
Dù sao hắn cũng đã được sinh ra rồi, mọi chuyện nghĩ đều chỉ là hai chữ ''vô nghĩa'' mà thôi.
Chỉ hi vọng kiếp sau, hắn được gặp lại đối phương, khi đó hai bên sẽ là những kẻ tầm thường so tài trong trời đất bao la nhưng lại được coi là nhỏ này!
''Đến lúc rồi!'' Dạ Trần thầm nói.
''BỘP..!!''
Ý chí đã quyết, tay liền ngừng, đối phương đập mạnh chiếc cốc lên mặt bàn khiến cho tuyết rơi trên như bụi bị gió lớn thổi đi, bay tứ tung về phía Ma Kha.
Đối diện, Ma Kha không khỏi kinh ngạc trước khí thế ào ạt của Dạ Trần quấn đến.
Hắn không nghĩ rằng, bản thân dùng đến cả đại chiêu đã ẩn dấu bao nhiêu năm nay mà thân ảnh nhỏ bé kia vẫn có thể mạnh mẽ đáp trả như vậy.
''Ha...!!'' Ma Kha không tự chủ nhếch lên khóe môi thầm nói: ''Thú vị lắm!''
Nhưng cũng rất nhanh, Ma Kha ánh mắt trở nên kiên định hơn.
''Vút..!!" Đối phương tay dứt khoát đưa lên đập mạnh chiếc cốc xuống: ''BỘP..!!'' Thanh âm vang dội truyền ra.
''Vù..!!" Lực lượng phát ra khiến cho tuyết trước mắt lại rơi trên mặt bàn thổi về phía Dạ Trần coi như quà đáp lễ.
Dạ Trần mắt thấy mỉm cười, bàn tay đập mạnh lên mặt bàn một lần nữa: ''BẶP..!!''
''Kịch...!!'' Thanh âm rát vang, bốn chân bàn rung chuyển.
Tuyết không những dừng lại, chiếc cốc đặt trước mắt Dạ Trần còn bị uy lực tác động đến hất văng đáy cốc lên. Đối diện đó, Ma Kha đôi mắt chăm chú quan sát thấy được kết quả được lộ ra, ánh mắt y liền động.
''Ba con sáu, ba con năm!'' Dạ Trần nhìn đối thủ tự tin nói ra.
Không phải ba viên mà là sáu viên. Trên mặt bàn, ba viên xúc xắc của Dạ Trần vậy mà đều nứt ra làm đôi, để lộ rõ ra sáu mặt ngửa, gồm ba mặt sáu chấm và ba mặt năm chấm đen nháy.
''Ăn gian!'' Xà chúng nhân thê thảm nằm ở xa nghe thấy vậy liền cả kinh vội hét lớn kháng nghị.
Cho dù là Lục Nghệ toàn thân được trời phù hộ không chút xước xát cũng bất mãn nhìn lại.
''Câm miệng lại, đó là thực lực!'' Ma Kha ở xa nghe thấy liền tức giận quay sang quát bảo.
''...'' Đối mặt trước phản ứng lớn của người bị hại, xà chúng nhân được một phen ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ hình như... không làm sai gì à?
Xà chúng nhân thầm nghĩ.
Một bên, Thiên Y lắc đầu đi đến bên cạnh Dạ Trần.
Bên kia, bỏ qua tộc nhân không biết suy nghĩ đã lên tiếng, Ma Kha quay người lại đối diện với Dạ Trần mà không ngừng vỗ tay khen ngợi đối phương: '''Bộp bộp bộp...!''
Dù vậy, trước đó khuôn mặt y không có chút gì được gọi là bàng hoàng hay kinh ngạc cả.
Có vẻ như đối phương đã đoán được kết quả này từ trước khi Dạ Trần mở ra.
''Soạt...!!'' Dạ Trần thu tay lại, ánh mắt chớp hiện tinh quang, thở ra một hơi khẽ nói: ''Ngươi cũng mở ra đi!''
Hắn cũng muốn xem, sau lớp mặt nạ bình tĩnh đó là bao nhiêu chấm được hiển hiện.
''Được!'' Ma Kha gật đầu, cánh tay khẽ động.
Chiếc cốc liền được đối phương nhẹ nhàng mở ra.
Dạ Trần ánh mắt nghiêm lại.
''Vù..!!'' Một ngọn gió nhẹ từ đâu thổi tới lật lên tay áo y đã là một mảnh huyết sắc xinh đẹp.
''Ba sáu, ba năm... và một chấm!'' Mặt xúc xắc được lộ diện hoàn toàn, Ma Kha liền cười nói.
Trên mặt bàn, xúc xắc bên đối phương cũng bị nứt vỡ ra làm đôi, chỉ là cạnh bên sáu chấm lại lòi ra một mảnh xúc xắc có một chấm, thành ra đối phương điểm liền hơn Dạ Trần chỉ có một, nhưng một điểm dư thừa này lại định ra càn khôn!
''Thắng..!!'' Ở xa, xà chúng nhân một mảnh buồn bã nhưng nghe thấy được điều Ma Kha vừa nói, thần sắc họ liền vội chuyển sang trạng thái kinh ngạc và mừng rỡ liếc nhìn nhau.
Không ngờ Ma thủ lĩnh trước thủ đoạn đáng sợ của Nhân giả kia mà vẫn có thể thắng hiểm được, đây là điều trước đó mà bọn họ không hề nghĩ tới được, trong đầu cứ tưởng chừng là thua mất luôn rồi, thật là không ngờ tới, không ngờ tới mà..!!
''Ha ha ha.... xà nhân tộc chúng ta... THẮNG rồi!'' Lâu rồi mới được hưởng niềm vui chiến thắng trước hai nhân loại ma giả đáng sợ, xà chúng nhân nước mắt lưng tròng, bao nhiêu cay đắng trước đó phải chịu hễ quét qua là sạch bóng như mới.
''Các hạ tài nghệ cao siêu, tại hạ Dạ Trần khâm phục!'' Dạ Trần ôm quyền nói ra.
Ba mươi ba chấm đã là cực hạn của hắn, mặc dù chỉ thua đối phương có một chấm thôi, nhưng thua chính là thua, hắn không còn điều gì để nói hay oán trách cả.
''Các hạ cũng đâu kém chi, chỉ là tại hạ nhất thời đột phá được bình cảnh khiến bản thân bấy lâu nay dậm chân tại chỗ nên... có chút may mắn thắng hiểm mà thôi!'' Ma Kha khiêm tốn vội ôm quyền đáp lại.
Hắn nói cũng không phải là ngoa, đích thực trước lúc hạ tay xuống, trong người lại đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức mới khiến cho bản thân thực lực có chút tăng tiến, rồi nhờ vào đó ra lực tách một mảnh vỡ trong một mặt còn lại của mặt sáu chấm đối diện dưa thừa ra lên mới có thể thắng được thôi, nếu không hai bên đã là một ván hòa nữa rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.