Cuộc giao phối này kịch liệt như thế nào, đã không còn cách nào có thể dùng lới nói mà hình dung được.
Tóm lại, từ trưa trờ trưa trật đến khi màn đêm bao trùm khắp mọi nơi, cả hai vẫn hì hục làm, đến khi Mục Túc ngất đi… sau đó tinh lại…. mới phát hiện bản thân đang nằm theo hình chữ đại trong bụi cỏ, bất quá Quang coi như cũng còn có lương tâm, biết đắp tấm da thú lên người y tránh để y bị lạnh.
Mục Túc vừa ngồi dậy liền có người phát hiện, một tộc nhân đi tới.
“Mục Túc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Quang đã đem theo Trữ và Thanh ven theo sông mà lên núi rồi. Hắn bảo chúng ta đi xuống hạ du chờ hắn.”
Mục Túc thừa nhận, lúc nghe được tin tức, y có một chút mừng rỡ. Cuối cùng cũng có thể thoát nạn được mấy ngày rồi.
Bởi vì phải đợi đám người của Quang, cho nên đoàn người Mục Túc đi vô cùng chậm, nhưng mà….., thắt lưng của Mục Túc đã hoàn toàn không còn đau nữa rồi, nhưng bọn họ vẫn còn chưa đuổi kịp theo đoàn người của Mục Túc.
“Sao bọn người Quang còn chưa đuổi theo? Sẽ không có việc gì chứ?”
Cự chợt lo lắng hỏi.
“Tin tưởng Quang. Hắn rất ngoan cường. Nhất định hắn sẽ mang theo đáp án mà hắn muốn quay trở lại.”
Buổi trưa, Cự để cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Mấy ngày qua, bọn họ qua thật đi chưa được bao xa. Khi hoàng hôn xuống, Mục Túc đột nhiên lại cảm thấy nhớ nhung. Từ sau khi Quang rời đi, đã không còn ai ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540392/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.