Quang xoay lại la lớn với các tộc nhân đang đứng ở phía xa kia.
“Lấy ít thuốc cầm máu tới đây!”
Mục Túc cảm thấy có thứ gì đó đang liếm liếm mặt của y, lập tức thanh tỉnh lại. Một con sói con đang đứng ở trên đùi y không ngừng liếm liếm. Y đang bị sói đè a.
“Quang!”
Mục Túc nức nở thét lên. Quang quay đầu lại nhìn.
“Xảy ra chuyện gì? Mục Túc.”
“Sói…… Sói ăn ta.”
“Mục Túc, đây chẳng qua là một con sói con vẫn còn đang bú sữa thôi mà. Ta thấy nó thích ngươi a.
Ngươi có thể sờ sờ nó thử xem.”
Quang nói với Lang Vương.
“Con của ngươi rất dễ thương. Giống cái của ngươi cũng rất dũng cảm.”
Lang Vương thoáng nhìn Quang, lại lướt sang Mục Túc, bắt đầu liếm liếm cái chân bị thương của mình.
Cự lấy thảo dược đưa cho Quang băng bó vết thương giúp Lang Vương. Chỉ chốc lát sau, Lang Vương đứng lên, khập khiễng dẫn sói cái xoay người rời đi.
Mục Túc hỏi.
“Quang, sao ngươi lại cứu nó?”
“Quang kính nể con sói dũng cảm này. Gặp phải nguy hiểm nhưng vẫn để cho tộc nhân của mình đi trước, bản thân thì bọc hậu. Hơn nữa con của nó cần được nó bảo vệ. Nếu như nó chết, con của nó cũng không sống được bao lâu.”
Quang vươn tay đến trước mặt Mục Túc.
“Mục Túc có thể tự mình đứng lên được không?”
Mục Túc nắm lấy tay Quang, bò dậy.
“Ta chưa từng nghĩ đến việc tiếp cận với sói gần tới mức ấy.”
“Biểu hiện vừa rồi của ngươi vô cùng dũng cảm.”
Quang tán dương, ôm chầm lấy Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540391/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.