Mục Túc nghĩa phẫn điền ưng (căm phẫn chất đầy trong lòng) đang muốn lý luận một phen, đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Thạch và Sơn. Mục Túc bùm một cái đỏ quạch, rụt đầu về lều.
“Ha ha…..”
Quang phá ra cười, đứng lên đi vào lều liền nhìn thấy Mục Túc đang quỳ trên đất, dùng y phục của mình lau lau tấm da thú.
“Mục Túc, ngươi làm gì vậy?”
Mục Túc nhìn Quang một chút, chu miệng lầm bầm một cậu.
“Phía trên dính đồ.”
Quang bước tới nhìn.
“Cái gì vậy. Mục Túc ngửi thấy mùi thịt nướng nên chảy nước miếng sao?”
Mục Túc quay đầu trừng Quang, đột nhiên nâng giọng thét lên.
“Đây là cái thứ của Quang động dục để lại trong người Mục Túc đó.”
“Quang đã nướng thức ăn xong rồi, ra ngoài ăn đi.”
Cự thấy Quang vừa mới vào lều không bao lâu, nghĩ rằng cho dù hắn muốn làm cái chuyện bí ẩn gì đó cũng chưa có mau như vậy, thế là trực tiếp đi tới gọi Quang ra ăn cơm. Ai biết mới vừa vén màn lên thì đã nghe thấy thanh âm la thét của Mục Túc.
“Ý không tốt. Ta cái gì cũng không nghe thấy. Các ngươi tiếp tục. Bất quá nhớ ăn cơm.”
Cự lập tức che màn lại, lui ra ngoài.
“A……..!!!”
Mục Túc nằm rạp xuống, dùng tay đập đất.
Quang từ sau Mục Túc nhào tới, bộ dạng cực vui vẻ.
“Quang thích Mục Túc nhất a. Bộ dáng Mục Túc bây giờ thật đáng yêu.”
“Thật là…. không còn mặt mũi ra ngoài nhìn mọi người mà.”
Mục Túc trốn trong lều, đưa lưng về phía Quang, sống chết không chịu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540385/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.