Lúc bọn người Mục Túc quay về là buổi chiều, nhưng vẫn chưa tới giờ cơm thì Mục Túc và Quang đã chui vào lều giao phối, cho nên tới sáng ngày hôm sau Quang sức lực mạnh mẽ vô song bị đói đến tỉnh.
Quang áp tay lên cái lưng đang mỏi nhừ đi ra khỏi lều. Quả nhiên trước cửa lều có người trông chừng, đống lửa đêm hôm qua còn chưa được dập tắt hết, chứng tỏ bọn họ vẫn không có rời đi. Thấy Quang đi ra, lập tức có người ra chào đón.
“Tộc trưởng cần phân phó gì sao?”
Quang bất đắc dĩ trừng mắt nhìn.
“Đầu tiên, Quang chưa có đáp ứng làm tộc trưởng của các ngươi a, nhớ không hả? Các ngươi có người kế thừa rồi còn gì.”
“Hai thủ lĩnh cũng tự nguyện đem vị trí tộc trưởng giao lại cho ngươi a.”
“Nhưng Quang không có đáp ứng ở lại.”
Quang cùng người canh cửa tranh luận. Thạch và Sơn ở bên kia thấy động cũng đi tới xem.
“Ta nghĩ Mục Túc đã trở lại bên người Quang, cùng Quang trải qua một đêm, ngươi đã tỉnh tảo lại được rồi chứ? Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không?”
Quang suy nghĩ một chút. Ngày hôm qua, sau khi trận chiến kết thúc, mình một lòng muốn đi tìm Mục Túc, ai nói gì hắn cũng không đủ kiên nhẫn mà nghe. Sáng nay, biết Mục Túc vẫn còn đang ngủ trong lều, trong lòng cũng kiên định hơn nhiều.
“Được rồi! Bất quá, Quang muốn vừa ăn vừa nói chuyện. Ta nghĩ bọn người Cự vẫn còn thức ăn đó.”
Mục Túc lúc trước ở lại cùng hai người canh chừng thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540384/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.