Bước vào địa phận bộ tộc, Mục Túc thấy rất nhiều người đang dọn dẹp lại chiến trường, mấy táng đá gần đó cũng thấm đẫm máu. Trận đại chiến này không hề dễ dàng giống như An đã nói. Nếu Sơn Địa Nhân quả thật…., như vậy dư lại cũng không còn đến một phần ba, hơn nữa đa số đều là nữ nhân và con nít. Một ngày trước còn hơn một ngàn người, hiện tại lại chỉ còn vài trăm, nhìn qua cũng không còn đông đúc náo nhiệt như trước nữa.
Mục Túc nhìn thấy Quang đang đứng tại căn lều lớn cùng Thạch và Sơn ở phía xa kia, tranh chấp cái gì đó, còn có mười mấy tráng niên đang vây xung quanh.
Mục Túc vừa chạy tới đã nghe thấy Quang thét lớn.
“Để cho ta đi. Ta không muốn ở lại đây.”
“An đã dẫn người đi đón rồi. Bọn họ lập tức sẽ trở về thôi. Người của ngươi không có việc gì đâu.”
“Quang muốn đi tìm Mục Túc. Không thấy Quang, tên nhóc nhà Quang sẽ nghĩ bậy. Quang cũng không muốn ở chỗ này.”
“Quang, các tộc nhân cũng hi vọng ngươi lưu lại. Ngươi đối với nơi này có bất mãn gì thì chúng ta từ từ bàn bạc được không?”
“Quang muốn Mục Túc.”
Quang ngồi trên mặt đất rống. Hắn muốn đi tìm Mục Túc, nhưng mấy người này lại không để cho hắn đi.
Có phải muốn hắn đánh mới chịu không a? Cả đêm hôm qua không thấy được Mục Túc đã là cực hạn của hắn rồi.
“Quang!”
Quang ngẩng đầu nhìn Mục Túc đang đứng trước mặt. Mọi người đều tự động nhường đường để cho Mục Túc đến bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540382/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.