Hôm sau, Quang tinh thần tràn đầy sảng khoái bước ra khỏi lều. Cự cùng vài người trẻ tuổi đang chờ hắn cách đó không xa. Đối với những thanh niên trong bộ tộc vùng núi này mà nói, Quang chính là giống đực bọn họ sùng bái nhất, là kẻ dẫn đường soi sáng cho bọn họ.
Cự chủ động kêu gọi vài thanh niên trong tộc có lá gan tương đối lớn, tương đối cường tráng, tất cả đều chưa lập gia đình cùng giống cái nguyện ý đi theo Quang lên núi thử thời vận. Quang hớn hở đáp ứng. Bọn người Quang đã lên đường từ sáng sớm, nhưng giống đực trong tộc khác cũng bắt đầu rời tộc đi săn, chỉ để lại giống cái, con nít, người và vài người yếu ớt bảo vệ bộ tộc.
Buổi trưa, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau, còn có tiếng khóc, Mục Túc bối rối, cẩn thận ngồi dậy che đi mấy vết Quang gặm cắn ở trên người rồi mới vội vã chạy ra ngoài.
“Có người khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người nọ sắc mặt cực kỳ không tốt.
“Có người bị Thực Nhân Tộc bắt rồi. Giống cái của hắn đang ôm đứa nhỏ cầu xin Thạch và Sơn triệu tập tộc nhân đi cứu hắn.”
Mục Túc nghe tiếng khóc, quả là tê tâm liệt phế khiến cho lòng người sợ hãi.
Mục Túc đi theo người kia, đến đám đông đang vây quanh hai căn lều lớn. Bất quá, lần này Mục Túc đã có kinh nghiệm, không dám bụp một phát nhào tới trước, chỉ dám đứng từ xa xa nhìn, chầm chậm bước qua. Bên trong đám người kia là một nữ nhân đang ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540380/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.