Mục Túc cũng có chút tự trách tại sao bản thân lại nhát gan như vậy, y có phải là giống cái đâu.
Mục Túc nhích gần đến đống lửa, Quang ơi là Quang, ngươi ngàn vạn lần không thể chết như vậy a. Đợi đến sáng mai, khi con cọp kia đã đi xa, y sẽ quay lại chỗ kia, tìm không thấy xác thì cũng phải tìm cho ra vài giọt máu của hắn, giúp hắn làm nấm mồ, coi như là báo ân đi.
Gần đến hoàng hôn, Mục Túc lại nghe được bên ngoài có tiếng động gì đó, không biết là cái gì đang đến đây nữa.
Mục Túc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa động, liền thấy con cọp bự chảng đang tiến về phia này. Phản ứng đầu tiên của Mục Túc chính là: nó đuổi tới nơi rồi.
Mục Túc giơ một cây củi còn đang cháy lên đằng trước người, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng ròng.
Tới ngay trước mặt rồi!
“A a a!”
Mục Túc hoảng sợ tới mức vừa nhắm tịt mắt vừa không ngừng quất lung ta lung tung cả lên.
“Phốc!”
Chợt có một tiếng động nặng nề như là thứ gì đó đập mạnh xuống mặt đất vang lên ngay bên cạnh Mục Túc.
“Con cọp này nặng quá. Vì muốn khiêng nó về đây, ta phải tốn không ít khí lực nha. Mục Túc, Mục Túc, ngươi không sao chứ?”
Mục Túc mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên y nhìn thấy chính là đôi mắt của Quang, hắn đang nghiêng đầu nhìn y.
“A! Ngươi là người hay là ma vậy?”
Quang dùng tay vỗ vỗ mặt Mục Túc.
“Ta thấy ngươi là sợ đến hồ đồ rồi. Ngươi trước kia đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540351/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.