Vạn vật đều có linh.
Vạn tự khí có phẩm giai đủ cao, trải qua thời gian dài bồi dưỡng, có thể sinh ra ý thức, thậm chí khai mở linh trí.
Giống như tinh dược ngàn năm vậy.
Vạn tự khí sinh ra ý thức, uy lực sẽ tăng thêm một bậc, được xưng là “Vạn pháp linh khí”.
Ý thức của khí vật, cũng như thọ nguyên của sinh linh, không thể vĩnh hằng, theo dòng thời gian dài lâu, vì đủ loại nguyên nhân mà tiêu tán.
Lý Duy Nhất duỗi một ngón tay điểm tới, đem linh quang niệm lực truyền vào thể nội của Nhị Phượng để thăm dò.
Bên trong Tầm Tiên châu, khí văn dày đặc như mạch đất, giao thoa đan xen, số lượng khí văn nhiều gấp đôi Tử Tiêu Lôi Ấn.
Không phải là vạn pháp linh khí công kích.
Đây là vật mà Phó Nham Tử luyện chế riêng để truy tìm long mạch Tiên đạo, ngoài khả năng cảm ứng Tiên khí ra, chỉ có một ít năng lực phòng ngự nhất định.
Tầm Tiên châu và năng lực thiên phú của Nhị Phượng tương hợp, cho nên mới chủ động chọn chủ.
Lý Duy Nhất lại nghiên cứu viên châu màu lam cỡ trứng bồ câu trong tay, ngoại trừ lạnh lẽo tột độ, thì không có thần dị gì khác. Dùng pháp khí không thể thúc động, vận dụng niệm lực cũng không cách nào dò xét bên trong.
Thế nhưng, trong khi thân thể siêu phàm đã hóa thành hài cốt, chữ khắc trên vách đá cũng đã mờ nhòe, mà vật này vẫn nguyên vẹn bảo tồn, đủ thấy tuyệt đối không phải vật phàm.
Lý Duy Nhất liếc mắt nhìn sáu con Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195529/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.