An Nhàn Tĩnh mỉm cười nói:
"Trong hơn một năm qua, ngươi tiến bộ rất nhanh, hiện giờ tu vi cũng không còn thấp."
Lý Duy Nhất cố gắng muốn nhìn thấu cảnh giới của nàng, nhưng vô ích, lòng không khỏi bất an:
"Với tu vi của cư sĩ, năm đó vậy mà lại định giết một võ tu cảnh giới Dũng Tuyền như ta để kiếm tiền?"
Trên người An Nhàn Tĩnh không hề có khí thế của cường giả, lại càng không có vẻ lạnh lùng sắc bén, chỉ có một nụ cười ôn hoà, đầy thân thiện:
"Sự xuất hiện của ngươi đã được ghi nhận trong 《Thiên Hạ Chúng Sinh Đồ》, nhưng lại không có nhân quả, không có quá khứ, cũng không có tương lai. Khi ấy ta thấy lạ, nên mới đến xem thử. Nếu lúc đó ngươi là mối uy hiếp với Đạo nhân, ta nhất định sẽ giết ngươi tại chỗ."
Lý Duy Nhất hít một hơi lạnh, trong lòng thoáng chấn động.
May mắn thay, lúc đó thấy đám trẻ kia đáng thương, mời chúng ăn mì, bằng không e rằng đã sớm mất mạng.
Thời điểm ấy, thực lực mà hộ đạo thê có thể phát huy, vẫn còn vô cùng hạn chế.
Nữ cư sĩ áo trắng mỉm cười nói:
"Ngươi không cần căng thẳng đến thế! Ta là người tu Phật, lòng có từ bi – kẻ lương thiện, ta ban cho từ bi. Kẻ làm điều ác, ta ban cho hắn một kiếp luân hồi."
"Có từ bi hay không, chẳng phải cũng là do kẻ mạnh quyết định sao?"
Lý Duy Nhất gượng cười, rồi nói tiếp:
"Tu vi của cô, hẳn là chẳng tầm thường. Mà cái gọi là 《Thiên Hạ Chúng Sinh Đồ》,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195333/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.