Trăng sáng treo giữa trời, phủ lên sơn hà một lớp lụa bạc, chiếu rọi nghìn thu chẳng phai mờ. Đêm tối dày đặc, như tấm màn đen che kín trời đất, giấu muôn điều ác nghiệt trong u minh.
Mây nơi chân trời cuộn như ngựa phi, ào ạt lao về.
Tả Khâu Hồng Đình, đeo mặt nạ gỗ khắc, thân mặc đạo bào màu lam, vóc dáng uyển chuyển mà khí chất siêu quần, chớp mắt đã đứng trên đỉnh lầu thành nội phía Nam.
Sau lưng nàng là trục đạo trung tâm của ngoại thành, rộng mấy chục trượng, kéo dài thẳng tới tận Binh Tổ Trạch ven biển, từ đó có thể trông thấy Minh Nguyệt Thất Tinh Các xa xa trên mặt biển, đèn đuốc huy hoàng, rực rỡ như mộng.
Trước mặt nàng, chính là Đào Lý Sơn cao chót vót chọc trời, như cột trụ chống trời sừng sững nơi cuối tầm mắt.
Dưới chân lầu thành, từ Tòng Thị Điện trong nội thành cho đến Binh Tổ Trạch nơi ngoại thành, suốt con đường lớn bắc – nam mang tên Càn Khôn Đại Đạo, tiếng chém giết vang dậy đất trời, pháp khí giao tranh, huyết quang nhuộm đỏ mấy chục dặm dài.
Mỗi một truyền thừa giả đều là trung tâm của một chiến trường.
Một đêm Thượng Nguyên, được máu tươi tô sắc, thành một hồi lễ tế đầy bi thương.
Thi thể trần trụi bị treo trên cổng thành nội đã sớm bị Thương Lê và Lê Lăng chém đứt dây treo, rơi xuống đất.
Trên quảng trường trước cổng thành, một cái đỉnh đồng cao hơn một trượng vẫn đang sôi sục, nước lẫn thịt máu cuộn trào – cảnh tượng trong đỉnh đủ khiến bất kỳ võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195288/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.