Mỗi ngày Thiệu Huyền đều ở lì trong hang đá, học thuộc hết những bức tranh phía cuối bên phải của bức tường bên phải, nghiên cứu những bức hình trên đá, biết đâu sẽ có lợi cho sau này, dù sao thì anh cũng đang rảnh rỗi. 
Mùa đông cứ trôi qua từng ngày, bình yên hơn nhiều so với những mùa đông đã trôi qua trước đó. Mùa đông này, những đứa trẻ trong hang đều đã có thức ăn dự trữ, cộng thêm thức ăn và củi mà bộ lạc cung cấp, cộng thêm số thuốc thường dùng vào mùa đông mà Cách cho Thiệu Huyền thì mùa đông năm nay không có tình trạng gì ngoài ý muốn xảy ra cả. 
Mấy hôm trước có một đứa nhỏ tuổi bị nhiễm lạnh, phát sốt, Thiệu Huyền đem số thuốc Cách cho sắc cho nó uống, mấy hôm đã đỡ hơn nhiều. Chỉ cần vượt qua quãng thời gian này là xong, nếu cơ thể quá yếu thì có uống thuốc cũng vô dụng, nếu không đợi được người đến cứu thì cũng như thân thể lúc trước của Thiệu Huyền vậy, biến mất giữa chốn nhân gian. Cũng may là trước khi mùa đông đến, những đứa trẻ trong hang cũng hay vận động và ăn uống đều độ nên sức khỏe cũng mạnh, tỉ lệ phát sốt cũng không cao bằng những năm trước đó. 
Trong phòng đá, Thiệu Huyền có để trong đó một cái nệm lông thú, đôi khi nghiên cứu trong đó trễ quá thì ngủ luôn bên trong. Lấy ngón tay vẽ lên nền đá, vẽ xong một bức, Thiệu Huyền lại thở dài. Mùa đông đã trôi qua được hơn một nửa, chỉ còn tầm hai, ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-chien-ky/2228402/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.