Câu hát đó linh nghiệm rồi. 
Thiệu Huyền hận không thể tát bản thân mình một cái, cái mồm thối này! 
Khi mặt trời ló dạng, băng tuyết tang đi, Cách mang người đến, chặn lại đám người đang vui vẻ cầm công cụ đi bắt cá. 
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc của Cách, nhìn đám người Cách mang đến bọn trẻ mới nhớ ra, chết tiệt, mỗi năm khi mùa đông kết thúc, trước khi Lễ Phong Tuyết và hoạt động Tế Bái bắt đầu chúng đều bị bắt đi tắm rửa sạch sẽ. 
Ghét tắm rửa nhất trên đời! 
Nói một cách nho nhã thì phải tắm rửa trước lễ Tế Bái của bộ lạc, nhưng trên thực tế thì những đứa trẻ không thích tắm rửa này sẽ bị bắt đi đến khe suối tắm rửa, nhìn những chiến sĩ mà Cách mang đến cũng đủ hiểu, không muốn tắm cũng phải lo mà tắm! 
Cũng may Thiệu Huyền vẫn muốn đi tắm, cả mùa đông đến mặt cũng không rửa lần nào, tóc bết lại thành cục, nếu Cách không nói thì anh cũng không ý thức được bộ dạng hiện giờ của mình thế nào. 
Thiệu Huyền đến bên suối, soi mình vào dòng nước, những đợt sóng nước khiến anh nhìn không rõ lắm nhưng cũng nhìn ra đại khái bản thân lôi thôi như thế nào. 
Tráng sĩ cường tráng thì có thể nhảy xuống suối tắm chứ trẻ nhỏ thì không được, Cách đã cho người nấu sẵn nước nóng trước đó, cứ múc nửa gáo nước nóng, cho thêm một chút nước suối rồi xối lên người bọn trẻ đã bị cởi trần đang bị đè xuống tảng đá, trong tay không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-chien-ky/2228399/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.