Mạch, Lang Hạ và những người khác đợi ngoài hang, theo quy tắc của đội săn nhỏ, nếu như có người gặp chuyện cả đội phải đợi ở ngoài một ngày, sau một ngày thì tiếp tục đi săn.
Mỗi năm điều có tổn thất về người, việc đi săn vẫn cứ phải tiếp diễn, thiếu đi ai cũng thế mà thôi.
“Thiệu Huyền sẽ không sao chứ?” Lang Hạ đi lại ngoài hang, trông rất sốt ruột. Anh muốn chạy vào kiếm người, nhưng tình hình phía này lại khiến anh chùng bước. Anh không thông thuộc cả đường đi thông qua hai cửa hang, đến các đường hầm trong núi còn không thông thuộc bằng Mạch và những chiến sĩ lớn tuổi khác. Ngay cả những chiến sĩ lớn tuổi đó còn phải bó tay thì anh cũng hết cách.
“Ừm, Thiệu Huyền may mắn như thế, đến Si Cúc Hắc Phong còn giết được thì chắc sẽ ra khỏi hang thôi.” Ngạng cũng nói thêm.
Những người khác cũng an ủi theo, thế nhưng những chiến sĩ lớn tuổi hơn thì lại có cách nghĩ khác. Không giống với đám người Lang Hạ, họ đã trải qua quá nhiều việc rồi, cho dù có một số việc chưa từng trải nghiệm thì cũng đã nghe qua một ít.
Nơi này phiền phức hơn con Si Cúc Hắc Phong ấy nhiều, Si Cúc Hắc Phong là may mắn thêm vào đó sức chiến đấu của Si Cúc Hắc Phong bị hạ thấp dưới môi trường giá lạnh nên mới bị Thiệu Huyền giết. Nhưng chỗ này thì khác.
Khi tổ tiên bắt đầu khai phá ra con đường săn bắt này, không biết đã hy sinh bao nhiêu người mới mở được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-chien-ky/2228326/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.