Khi Ngụy Tư Lẫm về đến nhà trời còn chưa sáng. Hắn mở cửa, trong nhà tối om, bí ẩn như nước thủy triều.
Hắn bật đèn, kéo hành lý vào trong, cởi áo khoác ra. Cởi được một nửa thì trên lầu có người đi xuống. Hắn nhíu mày nhìn kỹ. Người đó mặc váy ngủ kiểu Tây, chân gầy, eo nhỏ, trắng trẻo đến chói mắt người nhìn.
Nguyên Thanh thấy người thì hoảng sợ. Cậu tưởng gặp trộm. Bám lấy cầu thang, đầu ngón tay trắng bệch, cậu ngớ ra một lúc rồi quát: "Anh là ai?" Giọng hoảng sợ nhưng nhũn như bùn.
Ngụy Tư Lẫm nhíu mày: "Tôi phải hỏi cậu đấy." Hắn mỉm cười bước tới. Ánh đèn làm gương mặt sáng lên, đầy vẻ sắc bén nghiêm nghị nhưng cũng tuấn tú vô cùng. Ngụy Tư Lẫm lạnh lùng chất vấn: "Đây là nhà tôi, cậu ở đâu ra vậy?"
Nguyên Thanh thấy hắn cách mình có mấy bậc, hơi cúi xuống,như muốn nuốt chửng cả cậu vào: "Tôi... tôi là vợ của Ngụy Tư Lẫm." Cố gắng nói xong, mắt Nguyên Thanh đỏ bừng như bị bắt nạt.
Ngụy Tư Lẫm ngạc nhiên, kéo người lại: "Tôi có phu nhân lúc nào vậy?" Hắn cười, hỏi: "Trông đến là lẳng lơ. Tên gì nào?"
Nguyên Thanh chớp mắt, lông mi cong cong: "Không biết anh." Cậu mím môi: "Không nói."
Ngụy Tư Lẫm xùy một tiếng, thả tay: "Phu nhân của tôi." Hắn ngồi xuống, duỗi dài một chân: "Làm vợ người ta mà không biết chồng mình thế nào à?"
Nguyên Thanh nghe vậy cắn môi: "Anh là Tư Lẫm thiếu gia à?" Người bên dưới không nhúc nhích, chỉ đáp một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thanh/2723164/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.