Editor: Sẻ đi nắng
Úc Giác nhận lấy túi gấm, mặt không biểu cảm nhưng gò má ửng hồng đã bán đứng hắn.
Phó Oản từ lâu đã biết Úc Giác yêu thầm Ninh Hành rồi, trong sách có miêu tả rằng khi hắn nhìn thấy Ninh Hành lần đầu tiên thì đã cảm nhận được được sự rung động của con tim.
Đây có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết, Phó Oản nghĩ.
Nhìn thấy Úc Giác đã thu kiếm lại, nàng liền hạ xuống trên Minh Kính Đài cùng hắn.
Các đệ tử và trưởng lão đang xem ở bên dưới chỉ nhìn thấy Úc Giác rút kiếm, sát khí tựa dao thổi quét khắp Minh Kính Đài, hàng ngàn kiếm quang chói lọi bao phủ lấy hai người bọn họ.
Ánh sáng của kiếm khí và pháp thuật làm mờ bóng dáng của hai người, những người khác chỉ thấy Phó Oản không rút lui mà ngược lại lao đến phía kiếm quang của Úc Giác.
Có người đổ mồ hôi cho Phó Oản, cũng có người lớn tiếng cổ vũ cho Úc Giác.
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng sẽ có trận chiến kinh thiên động địa nổ ra, thì kiếm khí của Úc Giác lại đột ngột bị thu lại.
Hai bóng người nhẹ nhàng đáp xuống Minh Kính Đài, Úc Giác đứng thẳng dậy, thi lễ với Phó Oản.
Hắn nói, giọng không có tí cảm xúc nào: "Tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong (*)."
(*) Chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.
Giọng Úc Giác trong trẻo, truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.
Mọi người: "???"
Sau đó Úc Giác đưa tay ra, bắt tay hữu hảo với Phó Oản.
Khi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tac-giet-ta/1785571/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.