Gần cuối giờ Dần, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi hít sâu một hơi, gọi binh línhtruyền tin cho Lục Ca và Thẩm Bác. Thời điểm này quân địch hẳn là đangngủ ngon lắm đây. Tôi ngồi ở chỗ vừa có thể giấu mình vừa thuận tiệnquan sát tình hình bên dưới. Nuốt xuống miếng lương khô cuối cùng, tôiquay đầu dặn dò Tiểu Bạch:
“Lát nữa Lục tướng quân sẽ giúp cậu cô lập Tô Khắc, cậu phối hợp với anh ta, ra tay phải nhanh đấy nhé!”.
Tiểu Bạch không nhiều lời, đáp vâng rồi xuất phát đến vị trí mai phục. Nơitôi đang đứng là rừng cây nhỏ phía trên thung lũng. Bên dưới là kẻ địchđang say ngủ. Phải hành quân dài ngày bọn họ có lẽ là rất vất vả, mệtđến chết đi được ấy chứ. Xin lỗi nhé! Tôi chép miệng, giương cung bắnmũi hỏa tiễn đầu tiên nhằm vào lều trại ở giữa. Ngay sau hiệu lệnh củatôi, một rừng mưa tên phừng phực lửa phóng xuống thung lũng. Những binhsĩ này bị ngăn cấm đốt lửa ba ngày đêm liên tục, bị giày vò bởi cái lạnh đã khiến bọn họ ức đến nghiến răng nghiến lợi rồi. Đòn phủ đầu này vừagiúp bọn họ xả giận, vừa làm sĩ khí tăng cao ngùn ngụt.
Tiếng la hét của quân Bắc Tề như hồi chuông điểm cho một cuộc chiến đẫm máu. Kẻđịch chỉ vừa chạy ra khỏi lều lập tức bị trận mưa tên thứ hai, thứ barơi xuống đầu. Tôi đã hạ lệnh từ sớm, đội cung thủ chỉ được phép nhằmvào lều trại, tránh xa những chiếc xe vận chuyển lương thực.
Âmthanh hoảng loạn nhỏ dần. Tôi nhếch môi. Có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-bat-dac-di/2946412/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.