Khi Tiêu Ngô Đồng trở lại phòng ngủ, đêm đã khuya, y thật cẩn thận mở cửa phòng ra nhìn vào trong, nhóm bạn cùng phòng không biết đã đi đâu, trong phòng khách cũng không bật đèn, nhìn qua trống không rất quạnh quẽ.
Y rón ra rón rén đi vào, còn chưa trở lại phòng mình thì đèn phòng khách chợt sáng lên, Trì Nhạc xoa đôi mắt từ trong phòng đi ra, ngẩng đầu liền thấy y.
“Ngô Đồng! Cậu đã về rồi!” Cậu ta hưng phấn nhào tới, sau đó lướt qua đỉnh đầu y, đi ra ngoài xem: “Elton đâu?”
“Elton?” Tiêu Ngô Đồng vốn tưởng rằng đối phương muốn khuyên bảo mình tham gia cuộc tuyển chọn, lại không ngờ điểm chú ý của Trì Nhạc căn bản không ở đây, rất nghi hoặc hỏi: “Anh ấy đi ra ngoài sao?”
“Sau khi cậu đi, Lance vốn dĩ muốn lôi kéo hắn ra ngoài đi dạo giải sầu, nhưng đến nửa đường lại nói có việc rời đi trước.” Trì Nhạc thở dài, trên mặt tràn đầy ưu sầu: “Lance kêu tôi không cần quấy rầy hắn, để Elton yên tĩnh một mình. Tôi nói này, chúng ta cũng không phải trẻ vị thành niên, cho dù cả đêm không trở về phòng ngủ cũng rất bình thường, vì sao một hai phải đi tìm chứ?”
Tiêu Ngô Đồng biết là Lance đã phát hiện Elton trầm mặc, hơi hơi mím chặt môi, hơn nửa ngày mới nặn ra một nụ cười: “Khi tôi trở về cũng không gặp được anh ấy. Hơn nữa hiện tại cũng đã quá muộn, không thì anh chờ trong phòng, để tôi đi tìm hắn.”
Toàn bộ người trong phòng, người vô ưu vô lự nhất chắc hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-anh-de-phu-nhan/252480/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.