Tiêu Ngô Đồng mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mơ gió lạnh thấu xương thổi quần áo y tung bay, không trung âm u khiến trời như sắp mưa, có đám người chen chen lấn lấn đứng sau y hạ giọng nói chuyện, vươn tay xa xa chỉ hướng đối diện.
Đối diện là một mảnh mơ hồ.
Y thấy không rõ phía trước bị u ám bao phủ kia là cái gì, gần như toàn bộ người tu chân trên đại lục Lam Thương đều tụ tập tại đây.
Nếu không thì sao lại hình thành từng tảng lớn tảng lớn bóng ma?
Lãnh tụ đứng phía trước đám người nheo lại hai mắt, y cố sức muốn thấy rõ tình cảnh đối diện, một mảnh âm thanh trong đại não kêu vù vù.
Đám người bắt đầu quát mắng.
Phía sau y vang lên vô số thanh âm ồn ào, vô số đầu ngón tay dựng thẳng lên chỉ về phía đối diện.
Sương mù bao phủ phiến đại lục này thoáng tan đi.
Y bắt đầu nhìn về phía đối diện, tìm kiếm người rất quan trọng nào đó.
Sau đó y tỉnh mộng.
Tiêu Ngô Đồng mở to mắt, mờ mịt nhìn trần nhà.
Trần nhà ký túc xá học sinh mà y ở đều đơn giản như nhau.
“Ký chủ nên rời giường.” Hệ thống ở bên tai y thúc giục.
“Chờ một chút.”
Y túm gối ôm ở một bên qua ấn lên mặt, mỗi câu nói ra đều có vẻ rầu rĩ.
Mà tâm tình của y cũng nặng nề như thanh âm.
Tiêu Ngô Đồng nhớ tới cảnh tượng trong giấc mơ.
Đó là một trận Đại Chiến Tiên Ma cuối cùng trên đại lục Lam Thương, y làm lãnh tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-anh-de-phu-nhan/252479/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.