Tiêu Ngô Đồng nhìn nó, có thể nói là một con sâu mỹ lệ. Thân thể trong suốt như đá quý, ánh sáng chiết xạ say lòng người, toàn thân trên dưới không có một chút xác đen nào, phần đầu bao trùm mũ giáp có sừng như mũ miện. Một đường tới đây chỉ thấy vô số Trùng tộc hình dạng khủng bố, chợt thấy một con sâu có diện mạo như vậy, Tiêu Ngô Đồng tức khắc cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Thì ra Trùng tộc cũng có con lớn lên đẹp. “Mẫu trùng!” Hệ thống kêu lên, thanh âm nó bén nhọn chói tai mang theo sợ hãi khó khắc chế: “Đây là mẫu trùng!” Hệ thống xã hội Trùng tộc phân chia cấp bậc cực kỳ khắc nghiệt, mà đứng trên kim tự tháp đỉnh toàn bộ Trùng tộc là mẫu trùng. Nếu nói Trùng tộc là lưỡi dao sắc bén, có lực lượng nhân loại vĩnh viễn khó có thể địch nổi vậy thì mẫu trùng chính là não của Trùng tộc, là con trùng duy nhất trong Trùng tộc có trí tuệ so được với nhân loại. Đàn trùng có mẫu trùng khác biệt rất lớn với đàn trùng không có mẫu trùng. Sự sợ hãi của hệ thống truyền vào lòng Tiêu Ngô Đồng, y nhớ tới con sâu rết lúc trước dây dưa trong tơ nhện thế mà vẫn có thể vươn trùng đao công kích, phương thức công kích này không khác gì với con kia, chỉ sợ cũng là do mẫu trùng thao túng. Y thừa nhận, sự chỉ huy của mẫu trùng thực sự vượt quá dự đoán của y về lực lượng của Trùng tộc, nhưng mà có ích lợi gì chứ. Đơn giản chỉ là con sâu cái kiến không khác gì nhau, bóp cái là chết. Công kích tinh thần cường hãn mãnh liệt mà đến, trong căn phòng nhìn như trống trải này đột ngột trào ra vô số sâu xác ngoài sặc sỡ, thân thể càng thêm cao lớn, khác nhau vô cùng với đàn sâu ở kho để hàng hoá chuyên chở lúc trước. Không hề nghi ngờ gì nữa, đây là đội hộ vệ của mẫu trùng. Sâu một đàn tiếp một đàn, cẩn thận mà đề phòng tiếp cận Tiêu Ngô Đồng. “Là mày chỉ huy đám rác rưởi này công kích người trên tàu bay?” Tiêu Ngô Đồng đi về phía trước hai bước như tản bộ trong sân vắng, nhàn nhã tự đắc, cánh môi hoa anh đào cao cao cười lên, đôi mắt sóng nước lóng lánh cảm xúc phong phú nhộn nhạo. Lộp cộp…… Lộp cộp…… Độc vật và lửa từ trong miệng đàn sâu phun ra, màu tím kỳ lạ bao phủ bắn về phía nhân loại. Tiêu Ngô Đồng lại cứ đi về phía trước, đế giày đạp trên mặt đất phát ra tiếng vang áp lực, vang lên như tiếng điện và lửa va chạm nhau. Mà khi y nâng chân lên, một dấu vết đồ án hình bông tuyết tinh mỹ đến cực điểm trong bóng tối sáng lên trên sàn nhà sắt thép. ~~~~~~~~ Tề Sâm chạy như bay xuống phía dưới. Nội tâm có loại cảm giác kỳ dị nhắc nhở hắn, người nào đó chờ đợi hắn đã lâu đang ở phía dưới. Bất chợt cửa thông đạo bị đẩy ra, một người đàn ông mặc quần áo phục vụ sinh đội bay cả người toàn là máu nghiêng ngả lảo đảo xông vào, nhìn thấy đối diện có người, câu đầu tiên nói ra là: “Có Trùng tộc! Chạy mau!” Lời còn chưa dứt, cả người đã bị bóng ma màu đen to lớn bao phủ, người đàn ông thần sắc rối loạn kia trong chớp mắt lại cố trấn định, xoay người chạy về phía Trùng tộc, tay phải sờ lên cổ như muốn từ nơi đó túm ra thứ gì, trong miệng còn liều mạng hô: “Anh đi mau! Tôi ngăn đón ——” “Tránh ra.” Thanh âm thanh lãnh ở sau lưng vang lên, như ôm hàn băng nện mạnh lên ngọn lửa, sinh mệnh nguy cơ sớm tối, máu tươi hoàn toàn sôi trào chợt bình tĩnh lại. Người đàn ông kia cảm thấy bả vai mình bị người giữ chặt, lực đạo rất lớn làm hắn ta bay ngược về sau, trong dư quang tầm nhìn, chàng trai tuấn mỹ cầm trường kiếm điện quang lượn lờ trong tay, giây lát chặn lại dao trùng sắc bén. Một lát giằng co cũng không có, trường kiếm như chém đậu hủ, chém đứt đám trùng. Sau lưng đập mạnh lên tay vịn cầu thang, người đàn ông kia hoàn toàn không thể tự hỏi, chỉ lo trợn mắt há hốc mồm nhìn. Trùng đao có bao nhiêu sắc bén, đã giết bao nhiêu người hắn là người biết rõ ràng, nhưng hôm nay người đàn ông này cầm một thanh trường kiếm đã sớm rời khỏi danh sách vũ khí tinh tế lại có thể dễ như trở bàn tay cắt đứt trùng đao? Chẳng lẽ là tiên nhân…… Nói đến tiên nhân, vị này hình như có chút quen mắt? Trong thời gian ngắn ngủn này, Tề Sâm dưới công kích bạo nộ của đàn sâu, biểu tình hờ hững chém trường kiếm xuống, đầu Trùng tộc kia tức khắc bị chém thành hai nửa, thân thể khổng lồ gào lên rồi ngã gục. “Xin chào…… Ngài……” Thấy Tề Sâm sắp phải đi, người đàn ông kia vội vàng đứng lên, kích động nói: “Ngài là nguyên soái Tề Sâm sao!?” Tề Sâm quay đầu nhìn đối phương, lãnh đạm gật đầu. Tuy rằng nhiệm vụ là hộ tống lệnh bài, nhưng thiên tính quân nhân chính là bảo vệ dân chúng, hắn không thể không để ý tới lời nói của người đàn ông này. “Xin ngài cứu chúng tôi!” Khí thế mạnh mẽ bộc phát trong tuyệt cảnh mới vừa rồi tức khắc tan thành mây khói, đối phương hoàn toàn bỏ đi hình tượng của mình, nghẹn ngào tuyệt vọng kéo lấy vạt áo Tề Sâm: “Chị Trần, Thiên Phi, còn có A Hà, bọn họ còn ở bên trong không chạy ra được, lúc sâu đến bọn họ còn đang kiểm kê hàng hóa, có khả năng vẫn còn sống!” “Tôi có nhiệm vụ trong người……” Tề Sâm khẽ nhíu mày. Nhưng người đàn ông cuồng loạn này cũng không nghe rõ hắn nói, chỉ thống khổ nói: “Cầu xin ngài, cứu bọn họ với!” Tề Sâm cuối cùng cũng không nói nốt nửa câu sau, ngón tay hắn lại không tự giác sờ sờ bùa chú bị giấu đi, hình ảnh mơ hồ nào đó cách màn che sương mù thật dày trong đầu chợt lóe qua, nhìn người đàn ông kia thống khổ vạn phần, lại nghĩ người trong miệng đối phương đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, hắn rốt cuộc nói: “Đi, dẫn đường cho tôi.” Nói mấy lần người đàn ông kia rốt cuộc mới nghe được hắn nói, người kia kích động đứng lên liều mạng nói lời cảm ơn. “Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài!” Vừa nói vừa động hai chân chạy qua một xác trùng, liều mạng chạy về phía trước: “Tới nhanh lên!” Tề Sâm thành thạo đi theo bên cạnh người kia, nhân số trong kho để hàng hoá chuyên chở cũng ít, cũng không có cảnh tượng như địa ngục ở tầng hành khách, chỉ ngẫu nhiên có một bãi thịt nát màu đỏ nhưng một đám từ trong cái rương bị phá vỡ hiển nhiên khiến cho hắn chú ý. “Ở chỗ này!” Người đàn ông thở hổn hển đẩy ra một cánh cửa, vội không ngừng vọt vào kêu to: “Chị Trần! Thiên Phi! A Hà!” Tề Sâm nhìn vào bên trong thả tinh thần ra cảm nhận, nơi nào đó trong đáy lòng hơi phát ra tiếng thở dài: “Đừng kêu nữa, nơi này đã không còn người sống.” Hắn từ nhỏ đã có thể cảm nhận được rất nhiều chuyện, nội tâm nhân loại không thể gạt được đôi mắt hắn, mà sống chết của nhân loại càng không thể qua được cảm giác của hắn, nguyên nhân chính là vì nhìn thấy quá nhiều tội ác, nhiều đến chết lặng mới không có quá nhiều phập phồng trong lòng. Nhưng người đàn ông này, ít nhất vào giờ phút này, hắn ta không có bất cứ tư tâm nào, chỉ muốn cứu đồng bạn của mình. Tề Sâm nhắm mắt lại. Nơi này không có hơi thở của người sống, chỉ có người chết, ba người đã chết, không nhiều không ít ứng với ba người mà người đàn ông kia gọi. Người đàn ông ngơ ngác dừng lại hành động của mình, hắn quay đầu nhìn vào mắt Tề Sâm, lại nhìn nơi rộng lớn này, kho để hàng hoá chuyên chở như vô hạn, thần sắc đờ đẫn giống như phiêu hồn. Bộp bộp bộp…… Tiếng bước chân dồn dập không giống con người vang lên sau lưng, Tề Sâm lập tức quay đầu lại, thân thể Trùng tộc màu đen cực lớn chợt loé qua chỗ rẽ hành lang cách hai người chỉ khoảng mười mấy mét, nhưng con sâu lại làm như không thấy người sống tồn tại, trực tiếp chạy tới phía trước. Không bình thường. “Tôi muốn tiếp tục đi xuống dưới, nơi này tạm thời đã an toàn, anh muốn ở lại hay là đi cùng tôi?” Tề Sâm nói với người đàn ông kia. Thần sắc đờ đẫn chuyển hóa thành lửa giận ngập trời, người đàn ông này kiên định nhìn về phía Tề Sâm, trong ánh mắt thiêu đốt ngọn lửa báo thù: “Tôi muốn đi cùng ngài.” Tề Sâm cảm thấy ngoài ý muốn nhìn người đàn ông này nhiều thêm một cái. Đối mặt loại tình huống này lại trấn định nhanh như vậy, ý chí của người đàn ông này cứng cỏi như thế, tuyệt đối không phải người thường. “Đuổi kịp.” Tề Sâm không nhiều lời nữa, lập tức theo hướng Trùng tộc rời đi theo qua. Đại bộ phận Trùng tộc chạy nhanh tới đều tụ tập ở khu hành khách, đám sâu vẫn cứ rơi rụng ở kho để hàng hoá chuyên chở, nếu không phải nhận được mệnh lệnh Trùng tộc hoàn toàn khác nhau thì chính là đơn thuần chạy chậm. Bọn nó sở dĩ truy đuổi, là lấy thân thể cường tráng thong thả xây thành lũy trùng. Tốc độ chạy toàn lực của loại sâu này gần như bằng tốc độ đàn ông thành niên chạy nhanh, nhưng lúc này tốc độ của nó cũng đã vượt xa giá trị bình thường, ngay cả thể lực của nó so với đàn ông bình thường đuổi theo cũng phải thở hồng hộc. Thực sự không bình thường. Tề Sâm bình tĩnh phán đoán. Máu thịt con người đối với Trùng tộc có lực hấp dẫn trí mạng, có hai người sống lớn sờ sờ lại không đi tấn công mà liều mạng chạy về phía trước, đây không phải phản ứng bình thường mà càng như là —— —— mẫu trùng đang bị công kích, toàn bộ sâu nhanh chóng che chở. Nguyên soái trong lòng trầm xuống. Trên tàu bay này thế mà còn có mẫu trùng. Tin tức bị lộ ra như thế nào? Trước khi người đàn ông kia không chịu đựng nổi, từ trong hành lang khác càng ngày càng nhiều sâu tụ tập đến một chỗ, liều mạng chạy tới phía trước. “Nguyên soái!” Người đàn ông kia chậm rãi dừng bước chân, Tề Sâm quay đầu nhìn lại chỉ thấy đối phương hoang mang nói: “Bọn nó hình như muốn đến kho để hàng hoá chuyên chở tầng dưới chót?” “Ừ.” “Tôi biết một thông đạo có thể tới tầng tiếp theo rất nhanh!” Hắn ta quay đầu chạy về một hướng khác, bên cạnh hắn, một con Trùng tộc dữ tợn đi ngang qua lại không khiến cho người kia quan tâm chút nào: “Đó là ngày thường chúng tôi vì an toàn mà tìm công trình chống trộm tạo ra, không có trên bản đồ.” Tề Sâm theo đi lên. ~~~~~~~~~ Tiêu Ngô Đồng chậm rãi đi tới, phía sau y từng tảng lớn tảng lớn bông tuyết kéo dài trên sàn nhà như một nhà hội họa cấp bậc đại sư dùng hết tâm huyết suốt đời vẽ ra tác phẩm để đời. Điểm xuyết trong băng tuyết lớn là Trùng tộc sặc sỡ bị đông cứng trong băng. Trùng tộc duy nhất tồn tại ở đây, ước chừng chỉ có mẫu trùng thủy tinh kia. “Mày làm con dân ngoan ngoãn, mau cút đến đây cho tao.” Nửa mái tóc đen dài vương trên gương mặt trắng nõn, đen cùng trắng cực hạn đối lập có loại mỹ lệ kinh tâm động phách, Tiêu Ngô Đồng cười đáng yêu, lời nói trong miệng lại lạnh lẽo: “Sau đó nói cho tao biết mục đích của chúng mày.” Mẫu trùng có lớn có nhỏ, trong tư liệu của hệ thống, mẫu trùng thành niên bình thường có ít nhất mấy trăm con dân, rất hiển nhiên toàn bộ đàn sâu trên tàu bay này đều không phải là con dân của nó. Quan hệ giữa mẫu trùng cũng là quan hệ khống chế và bị khống chế, mẫu trùng thông qua khống chế không ngừng mà có vài mẫu trùng có thể có được hơn một ngàn vạn con dân. (10 000 000) Con sâu thủy tinh run rẩy kịch liệt, nó là mẫu trùng thường thấy sở hữu lực công kích tinh thần có hiệu quả tốt nhất ở Trùng tộc, nhưng trước mặt người đàn ông này, thế giới tinh thần của y giống như biển rộng vô biên, dùng toàn bộ lực tinh thần vào cũng không khơi dậy nổi chút bọt nước. Sau đó từ trong xương cốt đột ngột sinh ra sợ hãi, đó là theo gen mà lưu truyền tới nay, sợ hãi và thần phục đối với kẻ mạnh. Tiêu Ngô Đồng nghiêng tai lắng nghe, hình như có thứ gì đó đang tới gần tới nơi này, từ tiếng bước chân mà nói không phải là Trùng tộc, mà là con người. “Được rồi.” Y từ bỏ ý định lúc trước: “Tao đột nhiên không muốn nghe nữa.” Chỉ là một kế hoạch nhỏ yên tĩnh dưỡng lão mà có quá nhiều ngoài ý muốn, vẫn có cơ hội vãn hồi nhưng y không muốn dưới tình huống như vậy để lộ bản thân. Ngón tay dùng sức, con sâu xinh đẹp phát ra tiếng rên rỉ sắp chết, sau đó nổ vỡ thành khối lớn mảnh nhỏ. Đang muốn rời đi, hệ thống lại đột nhiên mở miệng: “Ồ? Dưới thân nó là cái gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]