Khí thế tức giận của Giang Tục mạnh mẽ quá mức, chỉ tùy tiện trừng mắt liếc nhìn Lâm Tây một cái, Lâm Tây lập tức thành thật lại.
So với việc bị Giang Tục đánh chết, Lâm Tây cảm thấy bị bệnh chết vẫn tốt đẹp hơn một chút.
Chịu đựng thân thể đau nhức, đợi thật lâu, rốt cục cũng đến lượt của cô.
Lâm Tây quay đầu muốn gọi Phó Tiểu Phương, kết quả cô ấy ngồi dựa trên ghế ngủ thiếp đi mất. Lăn qua lăn lại lâu như vậy, cô ấy cũng không dễ dàng gì.
"Tôi đỡ em vào." Giang Tục nói xong, trực tiếp nâng Lâm Tây dậy, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Bác sĩ của trường mặc áo blouse trắng cau mày khám bệnh cho Lâm Tây, khám bụng, hỏi vài câu thì đã có chuẩn đoán trong đầu rồi.
"Viêm dạ dày nhẹ, tá tràng cũng có triệu chứng bị viêm." Bác sĩ Trung niên nhìn nhìn Lâm Tây, dặn dò: "Uống ít rượu, là một cô gái, uống nhiều rượu làm gì?"
Nói xong, t
ầm mắt chuyển về phía Giang Tục vẫn đang ngồi một bên: "Kế tiếp mỗi ngày ba bữa cơm, phải nói con bé ăn đúng giờ, kỵ cay, kỵ rượu, sau khi ăn xong ba tiếng sau không được nằm, sau khi ăn xong thì tản bộ một chút." Nói xong lại nhịn không được nhíu nhíu mày giáo huấn Giang Tục: "Cố gắng chăm sóc bạn gái cho tốt, đừng cho cô ấy uống rượu nhiều."
Lâm Tây ôm bụng, suy yếu muốn giải thích: "Anh ấy không phải..."
Giang Tục đã nhận bệnh án và các loại biên lai bác sĩ đưa qua, thái độ thập phần thành khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi/38553/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.